TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 417: Vô thượng tiên đồ (20)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đám người Thần tộc bị ném xuống dưới núi không sót tên nào, cục diện vô cùng xấu hổ.

Nhưng không ai đề cập đến chuyện giết trở về.

Ấn tượng Sơ Tranh lưu lại cho bọn họ, quá mức sâu sắc.

Đám người nhanh chóng rời đi.

Chờ trở lại nơi bọn họ tương đối quen thuộc, có người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Rốt cuộc Sơ Tranh làm sao thế?”

Có người nhíu mày hỏi.

“Ta cũng muốn biết, sao nàng đột nhiên giống như biến thành một người khác vậy.”

“Khi ở nơi phong ấn, rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì?”

“Có phải là Hắc Hồ mê hoặc nàng không?”

“Cũng không phải không có khả năng này, dù sao đây chính là hung thú thượng cổ, khi hắn tồn tại, không biết chúng ta đang ở đâu.”

“Đúng nha…”

“Tịch Lan tiên tử đâu?” Đột nhiên có người nhìn xung quanh.

Đám người tìm một vòng, đều không nhìn thấy Tịch Lan.

Một Thần tộc nói: “Vừa rồi mới ở cùng Thanh Tiêu tiên quân đây mà, ở ngay phía sau chúng ta, sao đột nhiên lại không thấy.”

Đám người xác định Tịch Lan và Thanh Tiêu đều không cùng trở về.

Sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Hai quỷ hầu kia và câu cuối cùng Sơ Tranh nói phong ấn Hắc Hồ bị phá, cũng có quan hệ với nàng ta.

Coi như câu cuối cùng Sơ Tranh nói, là châm ngòi bọn họ.

Nhưng quỷ hầu thì sao?

Sao Tịch Lan lại dính líu đến quỷ hầu.

“Thanh Tiêu tiên quân!?”

Thanh Tiêu xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Bọn họ còn chưa hỏi Tịch Lan ở đâu, Thanh Tiêu lại lên tiếng trước: “Tịch Lan đâu?”

“Không phải nàng đi cùng ngươi à?”

Thanh Tiêu: “Không có… Ta nhờ người đưa nàng về trước, ta đi giúp nàng lấy ít đồ.”

Lúc đầu hắn không yên lòng, thế nhưng Tịch Lan rất kiên trì, hắn chỉ có thể nghe nàng ta.

“Nàng không ở đây sao?”

Thanh Tiêu lập tức lo lắng.

Tất cả mọi người lắc đầu.

Tịch Lan không đi về cùng bọn họ.

Bọn họ vẫn cho là Thanh Tiêu mang theo nàng ta, lúc ấy chỉ muốn mau chóng rời khỏi cái chỗ kia, tất nhiên không quan tâm nhiều.

Thần tộc nào đó nhíu mày hỏi: “Thanh Tiêu tiên quân nhờ ai dẫn nàng về?”

Giữa hai đầu lông mày Thanh Tiêu đều là vẻ khẩn trương: “Kim Nghĩa tiên quân. Các ngươi không trông thấy sao?”

Tất cả mọi người nhìn về một người đằng sau.

Kim Nghĩa tiên quân mờ mịt: “Không có… Không có mà, ta đi ở phía trước, chưa từng gặp Tịch Lan.”

“…”

Thanh Tiêu: “Tịch Lan sẽ không xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Thanh Tiêu quay người muốn đi, bị người giữ chặt: “Thanh Tiêu tiên quân, ngươi bình tĩnh một chút, chuyện của Tịch Lan tiên tử…”

Thanh Tiêu nói như chém đinh chặt sắt: “Ta tin tưởng nàng! Chắc chắn là Sơ Tranh hãm hại nàng!”

Thần tộc đang kéo Thanh Tiêu nhíu mày: “Thanh Tiêu tiên quân ngươi bình tĩnh một chút, chuyện của Tịch Lan tiên tử, chúng ta phải biết rõ ràng.”

“Đúng!”

“Hai con quỷ hầu kia, Tịch Lan tiên tử lấy ở đâu ra? Có phải nàng có quan hệ với Ma tộc không!”

“Hiện tại nàng mất tích!!” Cảm xúc của Thanh Tiêu rất kích động: “Nói không chừng là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta muốn đi tìm nàng! Các ngươi thả ta ra, đừng cản…”

Thanh Tiêu không để ý mọi người ngăn cản, tránh khỏi bọn họ, quay trở lại tìm Tịch Lan.

Người Thần tộc đưa mắt nhìn nhau.

“Thanh Tiêu tiên quân làm sao…”

“Ai.”

Sơ Tranh phát hiện dù mình không tu luyện, thực lực cũng vẫn tăng trưởng.

Tình huống giống như nguyên chủ lúc trước.

Chỉ là Sơ Tranh cảm thấy tăng trưởng khá chậm chạp.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, là tăng lên tương đối nhanh.

Đương nhiên Sơ Tranh cũng không thèm để ý đến cái này.

Hiện tại, thứ cô tương đối quan tâm chính là Tiểu Hồ Ly.

“Đưa cái đuôi chó của ngươi lộ ra đi.” Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc ngồi xổm ở trước mặt Tiểu Hồ Ly.

Tiểu Hồ Ly nháy mắt nhảy dựng lên: “Bản tôn là Hắc Hồ! Hắc Hồ biết không?! Ngươi mới là đuôi chó thì có!!”

“Ừ.” Sơ Tranh biểu thị biết rồi: “Cho ta sờ sờ đuôi chó đi.”

Tiểu Hồ Ly tức giận đến mức bộ ngực lên tục phập phồng, nửa ngày mới phun ra một câu: “Sao ngươi lại không biết xấu hổ như thế hả!”

Tuyết Uyên run run lỗ tai, nhảy đến chỗ cao, ôm Tiên Linh Diệp, không muốn để ý đến Sơ Tranh.

Sơ Tranh đứng dậy, có chút phát sầu ngửa đầu nhìn hắn.

Tiểu Hồ Ly không chịu cho ta sờ, làm sao bây giờ.

Khi Hổ Vương tới, vừa vặn trông thấy một hình ảnh như thế.

“Đại… Đại Vương.” Những ngày này, Hổ Vương đã hoàn toàn có nhận thức mới với Sơ Tranh

Lần trước ném những Thần tộc đó xuống núi, còn tưởng rằng chẳng mấy chốc sẽ gặp phản kích.

Ai ngờ đã qua nhiều ngày như vậy, mà một chút phản ứng cũng không có.

Hổ Vương: “Đại Vương, ngài tìm ta, có chuyện gì không?”

“Có chút việc giao cho ngươi làm.”

Việc…

Việc gì??

Đáy lòng Hổ Vương rất không nắm chắc.

Luôn có cảm giác không phải việc tốt lành gì.

Sơ Tranh dẫn Hổ Vương, đi mấy bước sang một hướng khác: “Kề bên này có bao nhiêu yêu tinh?”

“Ai…” Hổ Vương có chút đần độn: “Đại Vương ngài hỏi cái này làm gì?”

Không phải Đại Vương muốn bắt yêu tinh cho vị kia ăn đấy chứ?

Hổ Vương liếc mắt nhìn Tiểu Hồ Ly đang liếm móng vuốt, âm trầm nhìn mình chằm chằm.

Gian nan nuốt một ngụm nước bọt.

Thật sự có khả năng…

Dù sao ngày nào vị này cũng la hét muốn ăn yêu.

Ánh mắt lãnh đạm của Sơ Tranh liếc hắn một cái: “Hỏi thì ngươi cứ đáp đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Hổ Vương: “…”

Ta sợ hãi nha!!

Hổ Vương bẻ mấy ngón tay đếm đếm, cuối cùng phát hiện mình không có tài năng đếm đếm, chột dạ nói: “Yêu tinh ở gần đây rất nhiều.”

Sơ Tranh lấy ra một nắm Tiên Linh Diệp cho hắn: “Đi thu phục hết những yêu tinh này, không có vấn đề gì chứ?”

“A?”

Hổ Vương trực tiếp viết to hai chữ “khiếp sợ” lên mặt.

“Có vấn đề?”

“Không có… Không có vấn đề.”

Hổ Vương làm một yêu quái đánh khắp nam bắc, loại chuyện như đoạt địa bàn này hắn đã làm rất nhiều.

Có lần nào mà không phải hăng hái tắm máu chiến đấu!

Có lần nào mà không phải trải qua muôn nguy vạn hiểm!

Nhưng mà…

Nhiệm vụ lần này Sơ Tranh giao cho hắn, Hổ Vương biểu thị cái này không phù hợp với hình tượng cao lớn uy mãnh của hắn!

Hắn thế mà lại ngồi dưới chân núi, giống như kẻ ngu phát Tiên Linh Diệp!!

Tiên Linh Diệp của Đại Vương là mua sỉ sao?

Giá rẻ thế à!

Cho dù ai đến cũng có thể cho được!!

Sơ Tranh cũng có chút tò mò: “Vương bát đản, mi cho ta nhiều Tiên Linh Diệp như thế, sẽ không khiến thế giới này rối loạn sao?”

Nhiều Tiên Linh Diệp như vậy, mà đều hấp thu hết, chẳng phải là muốn đánh khắp thiên hạ không địch thủ sao?

【 Thứ nhất: Trước mắt, Tiên Linh Diệp ở cái thế giới này, thuộc về loại có nguy cơ tuyệt chủng. Thứ hai: Cho dù cô đưa hết Tiên Linh Diệp cho bọn họ, chỉ ngần ấy Tiên Linh Diệp, còn chưa thể để bọn họ đánh khắp thiên hạ không địch thủ được. Thứ ba: Tiên Linh Diệp là vật phẩm tiêu hao, sử dụng hết liền không có. 】

Sơ Tranh: “…”

Vương bát đản đây là kỳ thị à?

【…】

Cái này và kỳ thị có quan hệ gì, nó đang nói sự thật.

Còn không cho người ta nói thật nữa à?

Số Tiên Linh Diệp Vương Giả cho Sơ Tranh kỳ thật không nhiều.

Hổ Vương phát đến phía sau phát hiện ra vấn đề này, không tiếp tục đến nói Sơ Tranh đưa thêm.

Mà là tự tiện làm chủ đổi từ những tên quy hàng sẽ được phát Tiên Linh Diệp, thành dẫn đầu nhóm tiểu đệ quy hàng mới được phát Tiên Linh Diệp.

Sơ Tranh mặc kệ Hổ Vương làm sao thì làm, cuối cùng cô chỉ cần xem kết quả.

Yêu tinh trên Thập Lý Bát Sơn càng ngày càng nhiều.

Tuyết Uyên cả ngày nhìn chằm chằm những con yêu tinh này, muốn thừa dịp Sơ Tranh không chú ý, vụng trộm đi cắn mấy ngụm.

Hắn rất thèm đó!!

Những con này nhảy nhót tưng bừng, vì sao không thể ăn!!

Nhân loại không biết xấu hổ.

Chờ hắn khôi phục, hắn sẽ ăn sạch những con yêu tinh này.

Tuyết Uyên oán hận ăn hai cái lá, đã không thể ăn no bụng thì có thể nhìn đã mắt…

Tuyết Uyên bỗng nhiên trượt xuống, rồi lập tức nhảy lên trên người Sơ.

“Làm gì…”

Sơ Tranh còn chưa nói hết lời, liền cảm thấy cổ tay tê rần.

***

Chương này dành tặng cho LiuH97 thương nàng lắm, chúc nàng năm mới bình an ♡

Đọc truyện chữ Full