Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trên đường cái kéo dài không nhìn thấy điểm cuối, một chiếc xe máy điện đang chậm chạp chạy về phía trước.
Chủ nhân của xe máy điện mặc áo da bó người, tay áo bên trái vén lên thật cao, tay áo bên phải rách rách rưới rưới, còn dính một ít vết máu, nhìn qua có chút chật vật.
Xe máy điện chạy trên đường cái trống trải, thoải mái không bị trói buộc bắt đầu đi thành hình chữ S.
Chủ nhân của chiếc xe máy điện này không phải ai khác, mà chính là Sơ Tranh.
Đây là phương tiện giao thông cô dùng tiền mua được —— không còn cách nào khác, đây là thứ xa hoa nhất trong cái thôn kia.
Chuyện này, công bố ra một vấn đề phi thường sâu sắc.
Có tiền không phải vạn năng!
【 Nhưng nếu không có tiền thì tuyệt đối không thể. 】 Vương Giả không phục phản bác: 【 Nếu như không có tiền, bây giờ đến cả xe máy điện cô cũng không có mà đi, cô còn phải dựa vào hai chân, ngẫm lại xem khủng bố đến bao nhiêu? Tiểu tỷ tỷ, có tiền mới là vương đạo! 】
Sơ Tranh hất tóc mái đang che tầm mắt ra, phách lối lại bá khí: “Ta có thể cướp.”
【…】
…
Ngự Nam Loan.
Nơi này sắp bị khai phá thành khu nghĩ dưỡng cao cấp, nhưng mà vẫn chưa khởi công, còn là một mảnh hoang vu.
Mà lúc này trên bãi đất trống ở Ngự Nam Loan, có mấy chiếc xe đậu lại, vệ sĩ ăn mặc thống nhất, đi tới đi lui, ánh mắt cảnh giác đảo qua bóng tối.
Ở cách đó không xa, có hai người ẩn nấp, bọn họ đang quan sát tình hình ở bãi đất trống.
Bên trái chính là một người phụ nữ, màn hình điện thoại của cô ta sáng lên, cô ta lập tức mở điện thoại ra nhìn một chút, thấp giọng nói: “Bên kia làm xong rồi.”
“Ừ.” Người đàn ông bên phải ngẩng đầu: “Xác định không có vấn đề gì chứ?”
Người phụ nữ gật đầu: “Yên tâm, không có vấn đề. Lúc nào chúng ta động thủ?”
Người đàn ông nhìn thời gian: “Chờ một lát nữa.”
Người phụ nữ cất điện thoại về, liếc nhìn người kia: “Anh thật sự không thích cô ta chút nào à?”
“Lâm Nghiên!” Người đàn ông thấp giọng nói: “Anh lấy lòng cô ta, chỉ là vì khách sáo, chứ không hề có chút tình cảm gì với cô ta cả.”
Lâm Nghiên cười cười: “Em chỉ tùy tiện hỏi một chút, anh khẩn trương cái gì.”
Người đàn ông nói: “Đừng quên mục đích của chúng ta.”
Lâm Nghiên thu liễm nụ cười: “Đương nhiên sẽ không quên, chẳng qua em cảm thấy, tốt xấu gì cô ta cũng cùng chúng ta lớn lên, còn thích anh, anh thật sự có thể độc ác như thế sao.”
Người đàn ông không nói nữa, chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo Lâm Nghiên.
…
Sơ Tranh cưỡi xe máy điện, khi đuổi tới Ngự Nam Loan, bên trong đã có tiếng súng, không biết tuồng vui này đã mở màn bao lâu.
Sơ Tranh không đi vào, mà là dừng xe máy điện ở bên ngoài, lấy một cái bánh mì ra.
Tiếng súng bên trong càng ngày càng dày đặc, mơ hồ còn có thể trông thấy ánh lửa.
Sơ Tranh gặm xong một cái bánh mì, bên trong có tiếng xe lái qua, cô trấn định gấp túi đựng bánh mì lại, sau đó ngước mắt nhìn vào bên trong.
Lao ra đầu tiên chính là một chiếc xe việt dã, đằng sau có hai chiếc xe đuổi theo, có người nhô ra, hướng về phía xe việt dã nổ súng.
Mắt thấy xe việt dã sắp bị xe truy kích đụng phải, không còn đường để tránh nữa, đột nhiên có một chiếc xe máy điện chen ngang vào.
Xe máy điện phách lối vung đuôi một cái, sát qua xe việt dã.
Tài xế thiếu chút nữa bị xe máy điện dọa cho phát bệnh tim, vất vả lắm mới ổn định được xe, xe máy điện đột nhiên lại xuất hiện, ỷ vào mình nhỏ gọn, trượt đến bên cạnh xe.
Xe máy điện chầm chậm như trâu già kéo xe, lúc này phát huy tốc độ nhanh nhất.
Người ngồi ghế sau xe việt dã, đang nổ súng ngắm bắn người trên chiếc xe truy kích phía sau, đột nhiên phát hiện có người tới gần, theo bản năng chuyển họng súng nhắm vào.
“Tranh tỷ!”
Người kia kinh hô một tiếng, vội vàng dời họng súng, viên đạn đánh hụt.
“Súng.” Sơ Tranh vươn tay với người bên trong.
Người kia phản ứng cực nhanh lấy một khẩu súng ném ra, Sơ Tranh muốn khống chế xe máy điện, và muốn nhận súng —— đây quả thật là quá làm khó nhóc đáng thương như cô.
Sơ Tranh dùng ngân tuyến quấn lấy súng, vững vàng duy trì hình tượng lão đại của mình.
Còn tốt còn tốt.
Xe máy điện bỗng nhiên kéo dài khoảng cách với xe việt dã, trong chớp nhoáng, xe máy điện giống như rồng bay xuyên qua.
Hai chiếc xe phía sau, bị xe máy điện đột nhiên xuất hiện làm xáo trộn tiết tấu. Lúc này xe máy điện lại còn phách lối chạy thẳng qua chỗ bọn họ, người truy kích rõ ràng cảm thấy mình bị khiêu khích, dẫm mạnh chân ga, đồng thời lao vào.
Ầm!
Ầm ầm ——
Xe máy điện trượt ra khỏi ngọn lửa, vững vàng ngừng lại ở phía sau.
Xe việt dã dừng lại, hai chiếc xe đằng sau, một chiếc lật ngửa, một chiếc trực tiếp nổ tung, ánh lửa xua tan bóng tối.
Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, người trong xe việt dã đều chưa kịp phản ứng.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau mở cửa xe, chạy thẳng đến chỗ Sơ Tranh.
“Tranh tỷ, chị không sao chứ?”
Sơ Tranh chống xe máy điện: “Đèn hỏng.”
Người đàn ông nhìn chiếc xe máy điện một chút, đèn xe bị đụng nát, nhưng chỉnh thể thì không có vấn đề gì lớn… cơ mà vấn đề lúc này là quan tâm đèn xe hỏng hay không à?
Sơ Tranh vỗ vỗ xe máy điện: “Rất đắt.”
Một cái xe máy điện thì có thể đắt cỡ nào, nhìn logo này, chắc nhiều lắm cũng chỉ tầm mấy ngàn tệ.
“Tranh tỷ, lão đại còn ở bên trong.” Người đàn ông bỗng nhiên nhớ tới chính sự: “Chúng ta bị phục kích bất ngờ, những người này có chuẩn bị mà đến! Tôi phải gọi người tới…”
Hắn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Người lái chiếc xe việt dã bên kia kéo theo một người tới.
“Tranh tỷ, người này vẫn còn hơi thở.”
“Nhanh giết chết.” Có hơi thở mà còn giữ lại để hồi máu phục sinh à?! Lúc này không bổ một đao thì còn chờ đến khi nào!
Người đàn ông cúp điện thoại, vừa vặn nghe thấy một câu như vậy.
Lái xe và người đàn ông liếc nhau, sao Tranh tỷ là lạ thế nhỉ?
Lái xe yếu ớt nói: “Tranh tỷ, người này không thể giết chết, phải giữ lại tra hỏi.”
Còn muốn tra hỏi?
Phiền toái như vậy sao?
Sơ Tranh nghĩ một hồi: “Vậy anh đánh gãy chân hắn trước đi.”
Người đàn ông: “…”
Lái xe: “…”
…
Người đàn ông tên là A Hoa, quần áo trên người hắn là của lão đại. Hắn ngụy trang thành lão đại, lái xe ra, dẫn dụ một phần hỏa lực.
Lão đại và những người còn lại nghĩ biện pháp rút lui từ hướng khác, nhưng nghe động tĩnh bên trong, thì dường như vẫn chưa rút được.
Đây là do anh em Lâm Phong thiết hạ phục kích, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không ra mặt.
Thành công còn tốt.
Nếu như không thành công, lộ ra dấu vết, thì sẽ là bất lợi đối với bọn họ.
Sơ Tranh hỏi: “Xe còn có thể lái được không?”
“Không lái được.” Lái xe lắc đầu: “Bình xăng bị đánh…”
Ầm ——
Trong tiếng nói của người lái xe, xe việt dã ầm ầm nổ tung, chiếu rọi ba gương mặt mờ mịt luống cuống.
Lái xe hơi há miệng ra, bổ sung xong hai chữ phía sau: “… Hỏng rồi.”
Sơ Tranh: “…”
Ta thấy rồi.
Bọn họ đi ra được một khoảng, nếu như chạy bộ về, thì có lẽ món ăn cũng lạnh luôn rồi.
Cũng may Sơ Tranh còn một chiếc xe máy điện.
Nhưng dung lượng của xe máy điện có hạn, chỉ có thể chở một người đi.
Sơ Tranh chở A Hoa đi trước, lái xe ở lại chỗ này chờ viện binh, thuận tiện giám sát tên tù binh chỉ còn một hơi kia.
Xe máy điện lắc tới lắc lui, cả trái tim A Hoa đều bị lung lay theo.
“Tranh tỷ, Tranh tỷ, chị có thể lái ổn một chút được không?”
“Rất ổn.” Thanh âm trấn định của Sơ Tranh từ trong gió truyền đến: “Kỹ thuật của tôi rất tốt.”
A Hoa: “…”
Cách đi này y như một tên say rượu lái xe, rốt cuộc ổn ở chỗ nào hả!!
Không phải Tranh tỷ uống rượu chứ?
Say rượu mà còn lái xe là phạm pháp đó!!
Nhưng mà hắn cũng không ngửi thấy mùi rượu!