Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Lão đại, tôi điều tra được, tin nhắn của Lâm Phong không có vấn đề, là người của chúng ta gửi, mấy người khác cũng nhận được, là tin gửi hàng loạt.”
Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau “ừ” một tiếng.
“Lâm Phong cũng không có vấn đề, hắn cách nơi này gần nhất… Nhưng mà Tranh tỷ…”
Người nói chuyện hơi chần chờ.
Sơ Tranh là một cô gái, mà có thể làm cho bọn họ gọi một tiếng chị, đủ để thấy được bản lĩnh của cô.
“Cậu cảm thấy Sơ Tranh sẽ phản bội tôi sao?” Lão đại trầm giọng hỏi.
Người phía trước không dám khẳng định, bọn họ ở trong bóng đêm, nhìn thấy quá nhiều thứ, nhân tính… là thứ dễ dàng thay đổi nhất.
“Chuyện lần này, nhất định phải điều tra rõ ràng xem ai là nội ứng.” Tâm tình của lão đại rõ ràng không tốt.
“Lão đại, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra ra!”
Leng keng ——
Âm thanh nhắc nhở có tin nhắn.
Lão đại lấy điện thoại từ trong túi áo ra, mở tin nhắn, là của một dãy số lạ.
[ Lâm Phong bán ông, hắn muốn thay thế ông thượng vị. ]
Lão đại nhìn về phía trước một chút, tài xế và người bên tay lái phụ đều nhìn thẳng về phía trước, không có dị thường.
[ Anh là ai? ]
[ Người tốt. ]
Lão đại đáp lại một tin nữa, phía đối diện liền không có động tĩnh.
Tin nhắn không rõ lai lịch, lão đại chắc chắn sẽ không tin.
“Sơ Tranh và Lâm Phong đều phải chú ý chặt chẽ.” Dừng một chút, lão đại bổ sung thêm một câu: “Còn có Lâm Nghiên nữa.”
“Vâng, lão đại.”
“Lão đại, tôi còn một vấn đề.”
Lão đại ra hiệu hắn hỏi.
“Những người phục kích chúng ta…” Chết rất không rõ ràng, cũng không biết là ai làm, luôn cảm thấy không tốt lắm.
Lão Đại nhìn điện thoại một chút: “Đối phương đã ra tay, thì nhất định sẽ không ẩn náu quá lâu, chờ xem đi.”
…
Sơ Tranh ném sim dùng một lần đi, rồi mới cất điện thoại vào trong túi.
A Hoa lái một chiếc xe tới: “Tranh tỷ, về không?”
“Ừ.”
“Vậy tôi đưa chị về.”
Có người lái xe, Sơ Tranh vui vẻ tiếp nhận.
“Tranh tỷ, chắc chắn lão đại đang nghi ngờ chị.” Vừa lên xe, A Hoa liền mở radio ra: “Tôi tin tưởng chị không liên quan gì đến chuyện này, nhưng tại sao chị lại xuất hiện ở hiện trường?”
“Có người báo tin cho tôi.” Sơ Tranh vẫn giữ cách nói này.
A Hoa liếc Sơ Tranh một chút: “Tranh tỷ… cách nói này chắc chắn lão đại sẽ không tin. Chị đừng thấy lúc này lão đại không nói gì mà nhầm, trong lòng lão đại nhất định đã có một vài suy đoán, gần đây chị phải cẩn thận…”
“Ừ.”
A Hoa thấy Sơ Tranh không muốn nói chuyện lắm, cũng thức thời im lặng.
Xe chạy được một khoảng cách, đột nhiên dừng lại.
Sơ Tranh nhìn xung quanh một chút, còn chưa tới chỗ ở của nguyên chủ.
Dừng lại làm gì?
“Tranh tỷ? Đến rồi.” A Hoa nhắc nhở Sơ Tranh: “Còn có chuyện gì sao?”
“Không có.”
A Hoa giật mình, xuống xe mở cửa cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh mờ mịt xuống xe.
“Tranh tỷ, vậy tôi về trước đây.” A Hoa phất tay với Sơ Tranh: “Lão đại bên kia có tin tức, tôi sẽ nói cho chị biết.”
Sơ Tranh: “…”
Ném ta ở chỗ này làm gì!
Nói là đưa ta về nhà cơ mà!
Một hồi lâu sau Sơ Tranh mới tìm ra nguyên nhân từ trong trí nhớ của nguyên chủ.
Nguyên chủ không để cho người khác biết cô ấy ở chỗ nào… Không đúng, Lâm Phong và Lâm Nghiên biết.
Nguyên chủ và A Hoa cũng coi như khá thân quen, mỗi lần ngồi xe của hắn, đều để hắn cho mình xuống ở quảng trường.
Cho nên lần này cũng giống vậy.
Sơ Tranh thở dài.
Đêm hôm khuya khoắt tại sao phải bôn ba như thế.
Sơ Tranh muốn tìm một cái khách sạn để ngủ, nhưng ngẫm lại không đúng lắm, vẫn nên về nhà một chuyến.
Nguyên chủ ở trong một chung cư nhỏ hai tầng, bên trong trang trí đơn giản, không có bao nhiêu thứ.
Sơ Tranh bật hết tất cả đèn trong chung cư lên, đêm hôm khuya khoắt bắt đầu lục tung lên.
Số mệnh của ta sao lại khổ như vậy chứ!!
Có đôi khi Lâm Phong và Lâm Nghiên sẽ đến nơi này, tiện thể thêm thắt thứ gì đó để vu oan giá họa một chút, thì cũng hết sức dễ dàng.
Quả nhiên Sơ Tranh tìm ra được hai thứ đồ lạ.
Một tấm thẻ ngân hàng chưa từng có trong trí nhớ của nguyên chủ.
Còn có một cái điện thoại di động, trong điện thoại trừ mấy tin nhắn ngắn, thì không còn gì nữa.
Mà cái tin nhắn kia, có liên quan đến vụ tập kích tối hôm nay.
Chó chết dám hãm hại ta!
Sơ Tranh nằm trên ghế sofa ——ngủ một giấc trước đã, sáng mai rồi nói.
【…】
Tâm lớn.
Đúng là rất tốt.
…
Ở một nơi khác.
Lâm Phong không dám chạy đến trước mặt lão đại kêu oan, lúc này tốt nhất là nên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Lâm Phong ngẫm lại, cho dù lão đại đi thăm dò, chuyện này cũng sẽ không dính líu đến mình.
Điểm đáng ngờ duy nhất của hắn, chính là xuất hiện ở hiện trường.
May mắn trước đó hắn có chuẩn bị, vấn đề chắc cũng không lớn.
Lâm Phong lái xe đến nơi ở của Lâm Nghiên.
Lâm Nghiên cũng vừa trở về, hắn đi vào, Lâm Nghiên liền vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Phong giật giật caravat: “Anh cũng không biết, những người kia đều chết hết.”
“Cái gì?!”
“Em la cái gì?” Lâm Phong nhíu mày, Lâm Nghiên nhất thời im bặt. Lâm Phong nói lại chuyện phát sinh lúc tối với Lâm Nghiên một lần: “Bây giờ lão đại nghi ngờ anh và Sơ Tranh.”
Lâm Nghiên không hiểu: “Sao cô ta lại ở đó?”
“Đây là chuyện anh muốn hỏi em.” Lâm Phong nói: “Em làm việc kiểu gì vậy?”
“Em… em đều làm xong rồi.” Lâm Nghiên ủy khuất: “Em tận mắt nhìn thấy, anh cũng thấy cô ta uống ly nước kia mà, thuốc là anh bỏ, chí ít buổi sáng ngày mai mới có thể tỉnh, tại sao cô ta lại xuất hiện ở đó, làm sao em biết.”
Dường như Lâm Phong nhớ lại.
Bọn họ phí hết tâm tư, muốn trói Sơ Tranh lại, chính là sợ cô có chứng cứ ngoại phạm.
Nếu như bọn họ không giết chết lão đại, thì còn có thể đẩy cô ra làm dê thế tội.
Thế nhưng vạn vạn không nghĩ tới, cô sẽ xuất hiện ở hiện trường.
“Chuyện này không thích hợp.”
Lâm Nghiên: “Có phải là có người giúp cô ta không?”
Lâm Phong nhíu mày: “Người có quan hệ tốt với cô ta trong tổ chức chỉ có A Hoa, nhưng A Hoa vẫn luôn đi theo lão đại, ai giúp cô ta?”
Cuộc sống của Sơ Tranh, bọn họ cơ hồ rõ như lòng bàn tay.
Cô thích cái gì, có người bạn nào, bọn họ đều biết rõ ràng.
Lâm Nghiên nắm lấy tay Lâm Phong: “Anh, anh nói không phải cô ta biết…”
Lâm Phong nghĩ đến ánh mắt của Sơ Tranh, cùng với câu nói cuối cùng, đáy lòng không nắm chắc.
Lâm Phong: “Em đừng nghĩ lung tung, chuyện chúng ta làm, đều chưa từng lộ mặt, không ai biết đâu.”
Đáy lòng Lâm Nghiên bất ổn: “Nhưng mà…”
Lâm Phong: “Được rồi, anh tìm cơ hội thăm dò cô ta một chút.”
Lâm Nghiên: “Vậy lão đại bên kia?”
Lâm Phong: “Hiềm nghi của anh không lớn như cô ta, hơn nữa, trước đó không phải chúng ta đã bố trí tốt rồi sao.”
Lâm Nghiên nhìn Lâm Phong vài giây, chậm rãi gật đầu.
Lộp bộp ——
Hạt mưa lớn như hạt đậu đánh vào bệ cửa sổ, lộp bộp rung động.
Tâm tình của Lâm Nghiên và Lâm Phong, cũng chập chùng lên xuống theo tiếng mưa rơi, một đêm không ngủ.
…
Sơ Tranh bị lạnh tỉnh, cô chống xuống ghế sofa ngồi dậy, màn cửa bị gió thổi bay lên, bầu trời sương mù mông lung, mưa rơi trên thủy tinh, phát ra âm thanh lộp bộp.
Sơ Tranh nhìn đồng hồ một chút.
Hơn bảy giờ sáng.
Cô nằm dài trên ghế sofa một hồi, rồi cất kỹ đồ trên bàn, vừa thay quần áo xong, chuông cửa liền vang lên.
Đứng ở cửa là lão đại mặc âu phục giày da.
Nhìn qua tinh thần rất phấn chấn, hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào của chuyện gặp phải tối qua.
Làm lão đại của một tổ chức, biết nơi ở của thuộc hạ mình, hình như cũng khá hợp lý.
Nhưng mà sáng sớm…
Người không biết còn tưởng là biến thái đấy được không?
“Chào buổi sáng, đi ăn sáng cùng tôi.” Khóe miệng lão đại mang theo chút ý cười, tựa như trưởng bối hòa ái mời tiểu bối đi ăn sáng vậy.