Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Tấn Thần sao thế? Sao ỉu xìu như quả cà thế kia, sáng sớm mà không có tinh thần rồi, đây là trạng thái mà một đứa trẻ to xác như con nên có sao hả?”
Tấn Thần nằm sấp trên ghế sofa như cá chết.
Mẹ Tấn vừa xuống lầu đã nhìn thấy một con cá chết như thế, lập tức lên tiếng quở trách.
Tấn Thần lẩm bẩm, nói không rõ lời.
“Con nói cái gì?”
“Anh con bắt nạt con!!” Tấn Thần ngồi dậy, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ: “Anh ấy…”
“Thôi thôi.” Mẹ Tấn trực tiếp cắt ngang lời cậu: “Con đừng có mà đối nghịch với anh con, không được kích thích nó.”
“!!!”
Tấn Thần trợn mắt há mồm.
Mẹ ruột, rốt cuộc mẹ có biết không, là ai đang kích thích ai chứ?
Cậu mới là người bị kích thích đây này?
Anh trai của cậu thì quá tốt luôn!
Làm gì yếu ớt như mẹ nói chứ!
“Mẹ, con nói mẹ nghe…”
“Nói cái gì mà nói, nhanh đi thay quần áo đi, lát nữa đưa bữa sáng qua cho anh con, nó ở một mình, mẹ không thể yên lòng được, ai…”
“Anh ấy…”
Mẹ Tấn phất phất tay, ra hiệu cậu đừng lắm mồm nữa, mau đi đi.
Tấn Thần trượt từ trên ghế sofa xuống, tức giận đến mức thở mạnh, lề mề đi lên lầu, làm ra động tĩnh cực lớn.
Cầm thú!
Khốn nạn!
Cướp tiểu tiên nữ của người ta!
Ô ô ô!
Tình yêu của cậu tan biến như vòi rồng.
Vì sao cậu có thể có một người anh ruột như ma quỷ thế này chứ!!
…
Tấn Ninh.
Ngậm thìa vàng sinh ra, từ nhỏ đã là con nhà người ta trong truyền thuyết, từ lúc đi nhà trẻ, đã thu hoạch được vô số sự căm thù.
Người như vậy, có thiên phú, có tài hoa, có hậu đài, vốn nên thuận buồm xuôi gió, hoàn thành việc học, kế thừa gia nghiệp. Rồi làm gia nghiệp lớn mạnh lên, sự nghiệp đạt đầy thành tựu, được người người kính ngưỡng.
Nhưng lại không kế thừa gia nghiệp như người ta vẫn nghĩ, mà chạy đi làm cảnh sát.
Người thông minh, mặc kệ làm gì, đều sẽ siêu quần bạt tụy.
Ví dụ như Tấn Ninh.
Vừa tốt nghiệp tiến vào cục cảnh sát, liền phá được một đại án.
Sau đó lại phá thêm mấy vụ trọng án, chỉ qua thời gian hai năm ngắn ngủi, đã leo lên vị trí mà người khác sống chết cả đời cũng chưa chắc lên được.
Nhưng tên này cứ bày ra bộ dạng “chỉ tùy tiện mà làm” vô cùng thiếu đánh.
Ỷ vào bối cảnh và bản lĩnh của mình, ở trong cục cảnh sát, có thể nói là không cho ai mặt mũi.
Không phải sao, báo ứng liền đến.
Trong một vụ án, khi Tấn Ninh đuổi bắt tội phạm, đối phương cực kỳ hung ác, đâm Tấn Ninh đến hai chân tàn phế, một thân vũ lực học được cũng bị phế đi.
Sau khi xảy ra việc này, Tấn Ninh liền từ chức.
Không làm cảnh sát, hắn vẫn là đại thiếu gia Tấn gia.
Nhưng Tấn Ninh mất đi hai chân, rất nhanh liền trở thành đề tài châm chọc của mọi người.
Đã từng là thiên chi kiêu tử, luôn luôn được người ta ca ngợi so sánh, bây giờ có báo ứng, những người kia sao có thể không chế giễu giẫm đạp một phen được.
Kiêng kị Tấn gia nên không dám làm quá mức, nhưng trong lời nói cũng chưa không ít sự công kích.
Đối tượng trước kia từng có hôn ước, mang theo niềm vui mới, đến trước mặt hắn diễu võ giương oai. Mặc dù Tấn Ninh không để trong lòng, nhưng không thể chịu nổi người ta lặp đi lặp lại khiêu khích.
Đương nhiên đây đều là việc nhỏ.
Nhưng cũng vì những chuyện nhỏ nhặt này, không ngừng đọng lại trong đáy lòng của Tấn Ninh, từng chút từng chút chồng chất thành quái vật khổng lồ, sau đó một ngày nào đó đột nhiên bộc phát.
Sơ Tranh tiếp thu xong tư liệu của Tấn Ninh.
Thẻ người tốt ơi thẻ người tốt.
Thật đáng thương a thật đáng thương.
Không đáng thương thì không thành ma a.
【…】 Tiểu tỷ tỷ thật phong phú!
“Vương bát đản, ta muốn hỏi mi một vấn đề.”
【??? 】 Vương Giả cảnh giác lên: 【 Tiểu tỷ tỷ muốn hỏi cái gì? 】
Sơ Tranh ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, đặt ở bên cạnh bàn, phách lối lại bá khí.
Nếu như có thêm điếu xì gà, đeo theo sợi dây chuyền lớn và kính râm, thì lập tức trở thành tên xã hội đen trâu bò nhất.
Sơ Tranh không rõ ý vị nhìn chằm chằm hư không, lúc đầu Vương Giả cảnh giác, nhưng theo thời gian trôi qua, nó biến thành thấp thỏm.
Tiểu tỷ tỷ muốn hỏi nó cái gì đây?
Sao lại có một loại dự cảm xấu nhỉ?
Ngay khi Vương Giả sắp không chịu nổi kiểu trầm mặc như thế này nữa, thanh âm của Sơ Tranh chậm rãi vang lên: “Mi là nam hay nữ.”
【…】
Cô ấp ủ nữa ngày mà chỉ hỏi cái này!?
Hù chết nó!!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô nghe giọng của ta là biết mà. 】
“Giọng của bọn mi không phải có thể tùy tiện biến đổi, muốn cái gì sẽ có cái đó à.” Tưởng cô là tiểu bạch mà lừa gạt hay gì hả?
【…】 Vương Giả làm công tác tư tưởng dưới đáy lòng một chút, lúc này mới nói: 【 Tiểu tỷ tỷ hỏi cái này làm gì? 】
“Không có gì, tùy tiện hỏi một chút.”
Sơ Tranh nói xong, liền rũ mắt xuống, tựa hồ không có hứng thú.
Vương Giả cũng rất lý trí không hỏi tiếp.
…
Sơ Tranh bảo A Hoa điều tra tư liệu của Tấn Ninh, kết hợp với tư liệu Vương Giả cho, thì có thể đạt được tin tức càng toàn diện hơn.
Hiện tại Tấn Ninh đang sống một mình, nếu không có hoạt động giải trí gì đặc biệt, thì phần lớn thời gian đều ở nhà.
“Tranh tỷ, chị muốn nhận nhiệm vụ này à?”
A Hoa biết nhiệm vụ này, Sơ Tranh muốn tư liệu, nên nghĩ là cô muốn nhận nhiệm vụ này.
Sơ Tranh được A Hoa nhắc nhở, mới nhớ tới, còn có một nhiệm vụ như thế.
Thu hoạch được tín nhiệm của Tấn Ninh?
Vì sao?
Có người đang ngấp nghé thẻ người tốt của ta sao?
“Có người nhận chưa?”
“Có rồi.” A Hoa nói: “Nhưng không quá hai ngày liền thất bại, sau đó cũng có người đến thử, nhưng không ai thành công, căn bản không đến gần hắn được.”
Có thể nhận nhiệm vụ này, đều là cao thủ có danh tiếng trong tổ chức.
Kết quả còn chưa nói được lời nào với Tấn Ninh, đã bị đuổi ra ngoài.
Đây không phải đi giết người, mà là muốn thu hoạch được sự tín nhiệm của Tấn Ninh.
Không đến gần Tấn Ninh được, thì làm sao mà thu hoạch được tín nhiệm chứ?
Sơ Tranh bình tĩnh nói: “Tôi nhận.”
“Được… A?” A Hoa giật mình: “Nhiệm vụ này bây giờ vẫn đang treo, chị xác định sao?”
Mục tiêu nhiệm vụ không dễ chơi đâu.
“Thất bại cũng không có trừng phạt, sợ cái gì.” Sơ Tranh không thèm để ý nói.
A Hoa ngẫm lại thấy cũng đúng: “Vậy tôi đi báo lên trên cho chị.”
Sơ Tranh cầm tư liệu rời đi, khi ra ngoài đụng vào Lâm Phong và Lâm Nghiên, hai người đứng cách nhau một khoảng, nhìn không phải rất thân mật.
Nhưng trong đầu Sơ Tranh đang tuần hoàn phát lại chuyện trông thấy ngày hôm đó.
Lập tức cảm thấy hai người này cũng… rất giỏi diễn xuất.
Không tiến quân vào giới nghệ thuật thật đáng tiếc.
Ai.
Lâm Nghiên lớn lên đẹp mắt như vậy, sao lại thích anh trai của mình chứ?
Dường như Lâm Nghiên muốn tới đây, nhưng bị Lâm Phong kéo lại.
Hai bên đứng cách nhau một khoảng, xa xa nhìn nhau, Sơ Tranh cảm thấy không thú vị nên rời đi trước.
“Anh, anh kéo em làm gì, lần trước cô ta…”
“Em còn chê chuyện chúng ta bị lộ chưa đủ nhiều à?” Lâm Phong thấp giọng khiển trách: “Gần đây em an phận một chút cho anh.”
“Anh!” Lâm Nghiên tức đến đỏ mắt: “Cô ta biết nhiều chuyện như vậy, nhất định phải diệt trừ cô ta, tự anh xem rồi xử lý đi!”
Lâm Nghiên quay người rời đi.
Lâm Phong đau đầu.
Sơ Tranh biết được rất nhiều chuyện, nhưng cô đều không nói…
Chuyện này khiến Lâm Phong rất không hiểu, rốt cuộc cô ý gì.
Không phải Sơ Tranh không nói, mà đều là âm thầm gửi đến điện thoại của lão đại.
Cô càng gửi nhiều thứ tới, thì sự hoài nghi của lão đại đối với bọn Lâm Phong càng nhiều, cho dù không thể làm cho lão đại trực tiếp động thủ với bọn họ, nhưng cũng sẽ làm cuộc sống của bọn họ trôi qua không thoải mái.
Đây không phải là hiệu quả mà Vương bát đản muốn sao?
Sao ta có thể giỏi như thế chứ!
【 Tiểu tỷ tỷ, điều chúng ta muốn chính là dùng phương thức phá sản để đạt được hiệu quả này, cô xem xem cô đã làm gì hả!! 】 Âm thầm lén lút làm chuyện xấu, thế này phù hợp với hình tượng cao quý lãnh diễm của cô sao hả? Phù hợp sao!!
Vương Giả rất là tuyệt vọng.
“Ta cảm thấy mình làm rất tuyệt.”
【…】 Ha ha!