Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Tấn Thần chen vào cửa phòng, chồng chất đồ vật mà mẫu thân đại nhân muốn cậu đem đến, đặt ở trên bàn.
Nhìn thấy đồ trên bàn, khóe miệng Tấn Thần hơi co giật: “Anh, anh mục nát như thế này từ bao giờ vậy? Phẩm đức công chính liêm minh, cần kiệm liêm chính của anh đâu?!”
Trên mặt bàn chất đống không ít xa xỉ phẩm loạn thất bát tao.
Những thứ này Tấn Thần đã thấy nhiều, chỉ cần nhìn một chút là nhận ra ngay.
“Có lẽ em nhận nhầm anh trai rồi.” Tấn Ninh không mặn không nhạt nói một tiếng.
“…”
Cậu cũng cảm thấy mình nhận nhầm anh trai rồi.
Mẹ!
Đoạt tiểu tiên nữ của cậu coi như xong, còn đoạt đến đúng lý hợp tình như thế!
Nhưng mà cậu có thể làm sao.
Anh ruột nhà mình, dù khóc lóc cũng phải chịu đựng.
Bằng không thì cậu sẽ bị đánh chết.
Ô ô ô, tiểu tiên nữ nhà cậu.
Đáng ghét.
“Ngày mai em sẽ trở lại trường.” Tấn Thần nói chính sự.
“Với trí thông minh kia của em, có học hay không đều như thế.”
“…” Cậu thông minh lắm đấy! Tấn Thần phẫn nộ trừng anh ruột nhà mình, nhưng vừa nghĩ tới mình còn có chuyện cần nhờ vả, lập tức nở nụ cười tươi: “Anh…”
“Không có tiền, không cho mượn.” Tấn Thần còn chưa nói, Tấn Ninh đã biết cậu muốn làm gì.
Tấn Thần tạm nghỉ học ở nhà là bởi vì đánh nhau ở trường học.
Đánh người ta nhập viện luôn, cha mẹ Tấn thông qua cuộc họp gia đình, nhất trí quyết định khấu trừ tiền tiêu vặt của Tấn Thần.
Mặc dù Tấn Thần không biết, chuyện mình đánh nhau và tiền tiêu vặt thì có quan hệ gì.
Nhưng kết quả chính là cậu nghèo đến mức phải vay tiền Tấn Ninh sống qua ngày.
“Có phải là anh em ruột không.”
Tấn Ninh nhanh chóng trả lời: “Chỉ số IQ của chúng ta cách xa nhau như dải ngân hà, chứng minh chúng ta không phải.”
“…”
Tấn Ninh ngoài miệng nói không cho mượn, nhưng dưới sự quấn chặt không buông của Tấn Thần, cuối cùng vẫn cho cậu một tấm thẻ.
Tiền này nói là cho mượn, nhưng có lẽ sau này cũng không lấy về được.
Tấn Thần lấy được tiền tiêu vặt, mặt mày hớn hở bưng trà dâng nước cho Tấn Ninh, vô cùng chân chó.
“Đúng rồi, hôn lễ của cô nhỏ anh nhớ đi đó.”
Tấn Ninh nhíu mày.
“Anh, mặc dù người bên nhà cũ không tử tế, coi thường chúng ta, nhưng cô nhỏ đối với chúng ta không tệ, đây chính là hôn lễ của cô nhỏ, cô còn cố ý gọi điện thoại đến, bảo anh nhất định phải đến tham gia.”
“… Biết rồi.”
“Anh yên tâm, em sẽ nói cha mẹ sắp xếp vệ sĩ cho anh, ai dám nói gì anh, nhất định sẽ đánh chúng tới cha mẹ cũng không nhận ra!” Tấn Thần quơ quơ quả đấm, bảo vệ anh trai đến rất dụng tâm.
Tấn Ninh: “…”
Tấn Ninh đuổi Tấn Thần líu lo không ngừng, còn muốn lôi kéo Sơ Tranh nói chuyện đi.
…
Cha của Tấn Ninh lúc còn trẻ, cùng với chủ gia của Tấn gia bên kia náo loạn rồi tách ra.
Dùng số tiền mà mẹ vụng trộm đưa cho mình lập nghiệp, hiện nay tài sản có thể nói là đã vượt qua Tấn gia kia.
Nhưng bởi vì chủ gia của Tấn gia bên kia có danh hào của đại tộc trăm năm, cùng với cha Tấn không thích khoa trương cho lắm, cho nên mọi người vẫn cảm thấy chủ gia của Tấn gia cao hơn một bậc.
Chủ gia của Tấn gia bên kia cũng rất chướng mắt một nhà cha Tấn.
Tấn Ninh nhìn thiếp mời, hồi lâu không lên tiếng.
“Tôi đi cùng anh?”
“Hả?” Tấn Ninh hoàn hồn: “Cái gì?”
“Hôn lễ.” Sơ Tranh nói: ” Tôi đi cùng anh.”
Sơ Tranh dùng giọng điệu dò hỏi, nhưng mà đó cũng không phải dò hỏi, cô đã xác định rõ.
Tấn Ninh nhấp môi dưới, đáy lòng lưu chuyển mấy ý niệm, cuối cùng gật đầu: “Ừ.”
Chủ gia của Tấn gia vốn không ở thành phố này.
Còn phải qua sớm, cha mẹ Tấn đều không đi, cho nên cuối cùng chỉ có Sơ Tranh và Tấn Ninh.
Sơ Tranh dẫn Tấn Ninh đến sân bay.
Lúc xuống xe, Sơ Tranh đưa cho hắn một cái khẩu trang.
“Làm gì?”
“Sương mù.” Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng nói.
Tấn Ninh nhìn trời, hôm nay… chỉ là sương mù hơi lớn thôi mà.
Hơn nữa sẽ lập tức vào trong rồi, cần sao?
Tấn Ninh không nhận, Sơ Tranh liền xoay người, tự mình đeo lên cho hắn.
Cô gái đi ngang qua bên cạnh cầm điện thoại răng rắc răng rắc chụp ảnh, trong màn hình điện thoại, cô gái xoay người, ánh mắt vừa nghiêm túc lại vừa cẩn thận đeo khẩu trang cho người đàn ông.
Trong bối cảnh sương mù mơ hồ, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình bọn họ.
Cô gái chụp ảnh, trong nháy mắt liền gửi ảnh chụp cho đám bạn cùng phòng.
[ Trắng mập mạp: Xem tớ này xem tớ này, ở sân bay phát hiện thịnh thế mỹ nhan a!!! ]
[ Bạn cùng phòng số một: Mặt đâu? ]
[ Bạn cùng phòng số hai: Bình luận kém! ]
[ Bạn cùng phòng số ba: Mặc dù không thấy mặt, nhưng khí chất này, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, sườn mặt của cô gái kia đẹp quá đi, là minh tinh sao? ]
[ Trắng mập mạp: Thật sự siêu siêu đẹp! Tớ chụp chậm, không chụp được oa oa oa. ]
Cô gái đang tám chuyện đến hăng say, điện thoại đột nhiên bị người rút đi.
“Này…” Cô gái ngước mắt, muốn giận dữ mắng mỏ ai mà không biết lễ phép như vậy, một giây sau liền nín lại.
Đương sự vừa rồi cô ta chụp lén, đang cầm điện thoại của cô ta, ngón tay thon dài điểm trên màn hình một cái, sau đó trả lại cho cô ta.
“Không được chụp hắn, cảm ơn.”
Cô gái lạnh lùng đến cực hạn, hai chữ cảm ơn tựa như bọc lấy băng sương, lãnh ý thấu xương.
Cô gái kia kinh ngạc đứng tại chỗ.
[ Trắng mập mạp: A a a a a!! ]
…
Sơ Tranh điềm nhiên như không đi trở về bên người Tấn Ninh, thấy Tấn Ninh đang nhìn về nơi khác, ngón tay cấp tốc sờ lên đỉnh đầu hắn, nhẹ nhàng bóp hai cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng đến gắt gao.
Thật sự rất thoải mái!
“Sơ Tranh tiểu thư, đầu của đàn ông không thể tùy tiện sờ, cô chưa từng nghe qua sao?”
“Chưa từng.”
Sơ Tranh vốn định rút lui.
Bị Tấn Ninh kiểu nói này, cô lại sờ thêm hai cái.
Cứ sờ đấy, làm sao nào?
Anh có thể đánh tôi chắc!
Trước mặt mọi người, Tấn Ninh không làm được loại hành vi như lôi kéo Sơ Tranh, chỉ là ánh mắt hơi trầm xuống.
Sơ Tranh sờ được rồi thì thu tay lại, đẩy hắn vào bên trong.
Tấn Ninh cho rằng bọn họ sẽ đợi ở sân bay thật lâu, ai biết vừa mới đi vào, thì có người chạy tới.
“Hạ tiểu thư, Tấn tiên sinh, mời qua bên này.”
Sơ Tranh không cảm thấy kinh ngạc đi theo người chỉ dẫn.
Người kia đi phía trước dẫn đường, đồng thời gọi điện thoại: “Hạ tiểu thư và Tấn tiên sinh đã đến, chuẩn bị cất cánh.”
Tấn Ninh: “…”
Đây là người khác chờ bọn họ, chứ không phải bọn họ chờ nha.
Tấn Ninh không nhịn được nhìn về phía Sơ Tranh.
Rốt cuộc cô có bao nhiêu tiền?
Người như vậy, tại sao muốn đến bên cạnh mình?
Theo như lời cô nói… muốn làm một người tốt?
Lại là làm người tốt của một mình hắn?
Trên máy bay, tiếp viên hàng không chỉ phục vụ hai người bọn họ, Sơ Tranh lên máy bay liền nằm im bất động, một tư thế “không ai được làm ồn đến ta”.
Tấn Ninh ngồi ở bên ngoài, cầm một quyển sách đọc.
Tiếp viên hàng không nở nụ cười khéo léo đi tới: “Tiên sinh…”
Tấn Ninh dựng thẳng một ngón tay lên, đặt ở bên môi, ra hiệu cô ta đừng nói chuyện, sau đó lễ phép lắc đầu.
Tiếp viên hàng không nhìn về phía Sơ Tranh một chút, mang theo ý cười rời đi.
Đáy lòng lại đang rỉ máu.
Người đẹp như vậy mà đã có bạn gái rồi sao?
Nhưng mà dung mạo cô gái kia cũng thật xinh đẹp.
Hai người ngồi chung một chỗ, vô cùng xứng đôi.
Điểm duy nhất làm cho người ta tiếc nuối chính là, vị tiên sinh kia đi đứng không tiện.
Tấn Ninh để sách xuống, liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh.
Cô dường như đã ngủ say.
Cô gái nhắm chặt hai mắt, trên sườn mặt tựa như thiếu đi mấy phần lạnh lẽo, nhưng vẫn có hàn ý làm người ta nhìn thôi đã thấy khiếp sợ.
Tấn Ninh chậm chạp vươn tay.
Lúc đầu ngón tay sắp đụng phải gương mặt cô gái, đột nhiên bị giữ chặt.
Cô gái mở mắt ra nhìn hắn một cái, ánh mắt thanh đạm không chứa bất cứ tia cảm tình nào.
“Tôi…”
Cô gái kéo tay hắn, đặt trước người, nhắm mắt lại.
#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!