Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Sơ Tranh đặt Tấn Ninh lên giường, lấy khăn lông sạch sẽ lau người cho hắn.
Khăn lông không phải loại của khách sạn, không biết cô cho người đưa tới từ lúc nào.
Khi Tấn Ninh xuất thần, khăn tắm khoác trên đùi bị lấy ra.
Tấn Ninh bỗng nhiên hoàn hồn, níu lại một góc khăn tắm, ngăn trở trước người.
“Sơ Tranh tiểu thư!” Hắn cắn răng nói từng chữ.
Sơ Tranh dùng sức kéo một cái, khăn tắm bay khỏi tay hắn, Tấn Ninh không có cách nào, chỉ có thể dùng tay ngăn trở.
Sơ Tranh không thèm nhìn hắn, xoay người đi lấy quần áo tới, vô cùng bình tĩnh mặc quần áo cho hắn.
Tấn Ninh: “…”
Điệu bộ này, sao giống như mình đang làm kiêu thế nhỉ?!
Sơ Tranh ngồi xổm người xuống cài cúc áo sơ mi cho hắn, thần sắc hoàn toàn nghiêm túc và nghiêm túc như trước đây, giống như người cô đối diện không phải là một người đàn ông không mặc quần áo, mà chỉ là một người mẫu vậy.
“Nhịp tim anh hơi nhanh.”
Sơ Tranh cài xong nút cuối cùng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn.
Tấn Ninh cảm thấy gương mặt nóng hổi, hắn không biết lúc này mình có bộ dáng gì, nhưng tuyệt đối đã mất đi phong độ ngày xưa.
Giọng nói của hắn có chút khô khốc: “Cô nghe thấy được?”
Sơ Tranh tự tin: “Ừ, thính lực của tôi tương đối tốt.”
Tấn Ninh hơi há miệng ra, bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Đại thiếu gia của Tấn gia luôn biết ăn nói, ở trước mặt cô gái này, tất cả ngôn ngữ dường như biến mất hết.
“Nhịp tim quá nhanh không tốt cho thân thể.”
“???” Cô chỉ nói với tôi cái này?
Hiển nhiên điều Sơ Tranh muốn nói chính là cái này.
Cô nói xong liền đứng dậy, cầm quần.
Cô cầm vật tư mật thiếp thân ở trong tay, mà cũng chỉ giống như cầm một cái áo khoác, trong mắt không chứa bất kỳ tạp niệm gì.
Sơ Tranh mặc quần cho hắn, nhét áo sơ mi vào bên trong, cài dây lưng, động tác không nhanh không chậm.
Ánh sáng vàng ấm áp chiếu rọi trên mặt cô, phác họa ra một tầng sáng nhàn nhạt, giữa hai đầu lông mày lãnh đạm, cũng rộ ra vẻ phá lệ xinh đẹp.
Cô càng sát lại gần, nhịp tim Tấn Ninh đập càng nhanh.
Trong phòng dường như cũng bắt đầu có ái muội lan tràn.
Sơ Tranh chống lên hai bên người hắn: “Anh bị bệnh?”
“… Không có.” Tấn Ninh nghiêng đầu sang một bên, cố gắng áp nhịp tim đập quá nhanh xuống: “Tôi rất khỏe, tôi hơi đói, có thể đi ăn gì đó được không?”
“Ừ.”
Sơ Tranh đứng dậy, cầm bộ quần áo hắn thay ra, trực tiếp ném đi.
Tấn Ninh: “…”
Bộ quần áo kia có giá trị không nhỏ đâu.
Cô thật đúng là… bá đạo mà.
Nhưng chỉ dính một chút mùi hương, lại là cô nhỏ của hắn, liền muốn ném đi.
Không biết…
Tấn Ninh dừng suy nghĩ lung tung của mình lại.
Ngay cả mục đích thật sự của người này khi đến bên cạnh hắn là gì, hắn cũng chưa biết.
…
Tấn gia là gia tộc trăm năm, nhà cũ là loại trạch viện rất cổ xưa.
Loại trạch viện thế này, bây giờ có tiền cũng khó mua được, thuộc về chủng loại vô giá.
Lúc này ở trước cổng chính của Tấn gia, có không ít người đứng, các loại xe sang trọng, nối tiếp nhau dừng lại.
Cô dâu chú rể đứng ở cửa, nghênh đón những vị khách này.
Ngụy Lâm Hiên mang theo Nguyễn Tư Vũ xuống xe, Tấn Nhu Nhu thấy bọn họ, liền trầm mặt xuống.
“Nhu Nhu.” Chú rể nhắc nhở cô ấy: “Đừng đánh mất cấp bậc lễ nghĩa.”
“Thứ gì vậy chứ!” Tấn Nhu Nhu chửi nhỏ một tiếng.
Chú rể có chút bất đắc dĩ, trấn an vỗ vỗ tay cô ấy: “Lát nữa để anh tiếp, em đừng nói gì.”
Đừng nhìn Tấn Nhu Nhu dịu dàng mà nhầm, sự dịu dàng ấy chỉ dành cho người cô ấy thích.
Đối với người không thích, Tấn Nhu Nhu có thể cho bạn biết, cái gì gọi là dịu dàng đến muốn khóc.
Bên kia Ngụy Lâm Hiên đã mang theo Nguyễn Tư Vũ tới.
“Chúc mừng nha.” Ngụy Lâm Hiên ôm Nguyễn Tư Vũ, cười đến cà lơ phất phơ.
“A.” Tấn Nhu Nhu trực tiếp lạnh “a” một tiếng.
Chú rể nhanh chóng nói: “Hai vị, mời vào bên trong.”
“Tấn cô cô.” Nguyễn Tư Vũ gọi một tiếng: “Cháu…”
“Ai là cô cô của cô, đừng gọi bậy. Các người không vào thì đừng có chặn đường!” Tấn Nhu Nhu vô cùng không khách khí.
Nguyễn Tư Vũ không phải ai khác, mà chính là người nói chuyện từ hôn với Tấn Ninh trên yến hội lúc trước.
Lúc Tấn Ninh chưa xảy ra chuyện, Tấn Nhu Nhu cũng rất thích cô ta.
Dù sao cũng là người của một đại gia tộc, đoan trang khéo léo, ưu nhã hào phóng, môn đăng hộ đối, nói chuyện lại rất duyên dáng.
Ai biết Tấn Ninh mới xảy ra chuyện, thái độ của Nguyễn gia liền trở nên cổ quái.
Nguyễn Tư Vũ thì không thèm đến gặp người luôn.
Về sau Tấn Nhu Nhu nghe nói Nguyễn Tư Vũ và Ngụy Lâm Hiên thường xuyên khi đi hai người khi về một đôi —— ở ngay lúc Tấn Ninh đang nằm viện.
Mặc dù Tấn Ninh chưa từng biểu lộ mình thích Nguyễn Tư Vũ, nhưng Tấn Nhu Nhu nghĩ đến hành động của Nguyễn gia, liền cảm thấy rất kinh tởm.
Khi Tấn Ninh khỏe mạnh, thì cái lũ kia chỉ hận không thể lập tức gả người cho hắn.
Vừa xảy ra chuyện một cái, là lập tức đoạn tuyệt quan hệ.
Ngụy Lâm Hiên trào phúng: “Tấn Nhu Nhu, cô tiếp đãi khách khứa như thế à?”
Tấn Nhu Nhu không để ý chú rể ngăn cản: “Cậu mà cũng được xem là khách à? Tấn gia chúng tôi chiêu đã không nổi.”
“Tấn Nhu Nhu!”
Ngụy Lâm Hiên không những không giận mà còn cười: “Cả nhà Tấn Ninh kia đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với mấy người, cô còn bảo vệ hắn như thế, gây chuyện với tôi, cô nói nếu lão gia nhà cô biết, thì sẽ như thế nào.”
“Tôi liền cùng cậu…”
Chú rể liều mạng kéo Tấn Nhu Nhu.
Hắn hạ giọng trấn an: “Nhu nhu, đừng làm loạn trong hôn lễ, chờ hôn lễ kết thúc, anh tìm người giáo huấn hắn, chúng ta chỉ có một lần kết hôn như thế, em cũng không muốn lưu lại hồi ức không tốt, đúng không.”
Tấn Nhu Nhu ngược lại không làm loạn, nhưng ánh mắt cô ấy rơi vào một nơi khác.
Chú rể kỳ quái nhìn sang.
Bên kia chẳng biết đã có một chiếc xe đậu lại từ bao giờ.
Người xuống đầu tiên chính là một cô gái, cô mở cốp sau lấy xe lăn xuống, sau khi chuẩn bị xong, mới kéo cửa của tay lái phụ ra.
Không biết là cô gái xinh đẹp hấp dẫn tầm mắt của mọi người, hay là vì cô dâu Tấn Nhu Nhu nhìn sang bên kia, mà tóm lại, tầm mắt mọi người đều tập trung ở bên kia.
Sơ Tranh đỡ Tấn Ninh lên xe lăn, quay người lại mới phát hiện mình trở thành tiêu điểm.
Bị dọa đến mức cô lập tức bày ra khí thế hai mét tám.
Nhiều người như vậy chăm chú nhìn mình, không thể mất mặt.
“Ninh Ninh.” Cô dâu trực tiếp tới nghênh đón, mặt mày hớn hở: “Cô cũng tới.”
Sơ Tranh gật đầu xem như chào hỏi, ánh mắt yên tĩnh lãnh đạm.
Tấn Nhu Nhu có chút kinh nghi đánh giá cô.
Lúc trước khi ở khách sạn, cũng không cảm thấy cô gái này lãnh đạm như vậy…
Tấn Ninh cầm trong tay một hộp quà đã được đóng gói đẹp đẽ, đưa cho Tấn Nhu Nhu: “Cô nhỏ, tân hôn hạnh phúc.”
“Đến là tốt rồi, cháu còn mang lễ vật làm gì.” Tấn Nhu Nhu muốn vỗ bả vai Tấn Ninh.
Tấn Ninh vốn không định tránh, nhưng nghĩ đến người đứng phía sau, hắn liền tránh đi theo bản năng.
“Ha ha, tiểu tử này.” Tay Tấn Nhu Nhu rơi vào khoảng không, cười mắng hai câu, lập tức tiếp đón: “Đi qua bên này, cô nhỏ dẫn cháu vào.”
Tấn Nhu Nhu không đẩy hắn, bởi vì Sơ Tranh đứng ở phía sau, hoàn toàn không có ý tứ nhường chỗ.
Tấn Nhu Nhu không khỏi nhìn cô gái này thêm vài lần.
Thật là một cô gái xinh đẹp.
Nhưng mà…
Hình như có hơi lãnh đạm?
Tính tình của Tấn Ninh vốn đã lạnh nhạt, bây giờ tìm một người bạn gái, còn lạnh hơn cả hắn…
Tấn Nhu Nhu hơi phát sầu.
Nhưng nghĩ đến chân của Ninh Ninh nhà mình, Tấn Nhu Nhu quyết định không nghĩ gì nữa.
“Tấn Ninh.”
Ngụy Lâm Hiên chặn ở cửa ra vào, kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt.
Lần trước chuyện trên yến hội, Ngụy Lâm Hiên không nói cho ai biết, đầu tiên là vì mất mặt, thứ hai vẫn là vì mất mặt.
Hơn nữa gã ta điều tra cả một thời gian dài, mà vẫn không tìm được người đột nhiên đi vào hôm đó là ai.
Nhưng mà…
Ánh mắt Ngụy Lâm Hiên rơi vào người Sơ Tranh, hình như bây giờ gã tìm được rồi.
Thoáng nhìn qua, làm cho người ta khó mà quên.
#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!