TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 467: Kim bài sát thủ (32)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!

Sơ Tranh và Tấn Ninh ở Tấn gia nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai phải đến bệnh viện, sáng sớm rời đi dưới ánh mắt tha thiết từ ái của mẹ Tấn.

Từ bệnh viện trở lại chung cư, cảm xúc của Tấn Ninh không tốt lắm.

Hắn mở TV ra nhưng cũng không xem.

Mãi đến khi Sơ Tranh gọi hắn, hắn mới lấy lại tinh thần.

“Bảo bối, chân của anh…”

“Em nói tốt thì sẽ tốt.”

“…” Em cũng không phải thần tiên mà.

Tấn Ninh vừa muốn nói gì đó, ánh mắt liếc qua quét đến bản tin trên TV, hắn đột nhiên giống như bị đông cứng lại.

Bản tin đang phát tin tức về một vụ chết người, mà hình ảnh và bối cảnh trong đó, bức họa treo trên tường kia, hắn từng nhìn thấy…

“Bảo bối, em giết người?” Hắn hỏi.

“Không có.”

“Anh đã nhìn thấy bức họa kia.” Tấn Ninh chỉ vào tin tức: “Lúc ấy em ngồi ở chỗ đó.”

Bức họa kia nhìn qua có chút đặc biệt, hoàn toàn không giống như những bức tranh thường treo ở khách sạn.

Lúc đó hắn đã cảm thấy hơi kỳ quái.

Bây giờ mới đoán được, chứng minh đây quả thật không phải khách sạn, mà là ở trong nhà người ta.

Sơ Tranh nhìn một chút, sau đó trấn định tắt TV: “Trùng hợp.”

Cái bản tin nát gì đây!

Phát toàn thứ vớ vẩn gì thế chứ!

Thẻ người tốt nữa, cả ngày toàn xem loạn cái gì không ấy!

“Em đừng gạt anh.” Tấn Ninh kéo cô: “Có phải em giết người không?”

“Không có, không phải em, anh đừng nói lung tung.” Sơ Tranh phủ nhận liên tiếp ba câu.

Tấn Ninh hít sâu: “Em có lưu lại chứng cứ không?”

Sơ Tranh mặt không cảm xúc: “Không phải em làm, vì sao lại lưu lại chứng cứ.”

Ta đây rất chuyên nghiệp đó!!

Sơ Tranh phủ nhận làm Tấn Ninh có chút bất an, cuối cùng hắn nghe ngóng được, xác định vụ án kia đã kết án, lúc này mới thở phào.

“Em có thể nói cho anh biết, em làm gì không?”

Tấn Ninh đẩy xe lăn, ánh mắt nặng nề nhìn người đứng ở bên cửa sổ.

Đến bây giờ hắn cũng không biết, cô gái làm cho bản thân mình mê muội này rốt cuộc làm nghề gì.

Cô gái xoay người, không trả lời.

“Ngay cả chuyện này cũng không thể nói sao?” Tấn Ninh mỉm cười, nụ cười kia có chút thê lương.

Xem đi.

Bọn họ cũng đã kết giao, nhưng mình vẫn hoàn toàn không biết gì về cô cả.

Tấn Ninh chuyển xe lăn, chuẩn bị rời đi.

“Sát thủ chuyên nghiệp.”

Thanh âm của Sơ Tranh từ phía sau vang lên.

Xe lăn ngừng tại chỗ, Tấn Ninh không quá ngoài ý muốn với đáp án này, cô không phải người bình thường, hắn biết.

“Em tới để giết anh?”

“Không phải.” Sơ Tranh nói.

“Vì danh sách?”

“Không phải.”

Tấn Ninh xoay người: “Vậy tại sao em lại đến bên cạnh anh?”

“Muốn làm người tốt.” Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh.

Chỉ bởi vì anh là thẻ người tốt.

“Nếu như em gạt anh…” Khóe miệng Tấn Ninh giương lên, gương mặt như thần tiên cười rộ lên, khuynh quốc khuynh thành: “Vậy cứ gạt anh đi.”

“Em không lừa anh.” Sơ Tranh tiến lên, xoa xoa đầu hắn.

Cho dù lừa anh cũng sẽ không nói cho anh biết!

Tấn Ninh đã quen với động tác của cô, cái gì mà đầu của đàn ông không thể sờ gì gì đó, sớm đã bị hắn ném đến xó xỉnh nào rồi.

“Vậy anh có cảm thấy em là người tốt không?”

Sơ Tranh thấp giọng hỏi hắn.

Người tốt người tốt mau nói ta là người tốt đi!

“Ừ.” Tấn Ninh gật đầu: “Em là người tốt, người tốt của anh.”

“…”

Lừa đảo!

Đồ lừa đảo!

Tấn Ninh: “…”

Sao lại có cảm giác bảo bối đang trừng hắn nhỉ?

“Tranh tỷ, lão đại bảo tôi chuyển cho chị một câu.”

A Hoa gọi điện thoại tới vào lúc đêm khuya, Sơ Tranh không bật đèn, ngồi trong phòng khách, cả người dường như cũng dung nhập vào trong bóng tối.

“Nói.”

“Bảo chị nhanh chóng lấy được danh sách.” A Hoa nói: “Tôi nghe ý của lão đại, nếu như không lấy được danh sách, thì sẽ cho người khác đến, thủ đoạn sẽ không quá ôn hòa.”

Sơ Tranh dựa vào ghế sofa, đầu ngón tay đỡ lấy mi tâm.

“Cậu nói cho ông ta biết, Tấn Ninh là người của tôi, tôi không cho phép bất cứ kẻ nào đụng vào hắn.”

A Hoa bên kia thở hốc vì kinh ngạc.

“Tranh… Tranh tỷ chị đang nói gì vậy?”

Lần trước hắn còn tưởng rằng đây là sách lược của Tranh tỷ, dù sao muốn lấy được sự tín nhiệm, thì phải nỗ lực rất nhiều.

Nhưng mà…

Hắn không nghĩ tới, mình sẽ nghe thấy một câu nói như vậy.

“Cậu cứ nói với ông ta như vậy, có chuyện gì, tôi gánh.”

“…” Tranh tỷ điên rồi sao? Chuyện này cùng với việc phản bội tổ chức khác nhau ở chỗ nào!! “Tranh tỷ, chị… đừng làm bậy, hậu quả rất nghiêm trọng.”

“Chuyện tôi bảo cậu điều tra, tra đến đâu rồi?”

“Những người kia là người của Thanh bang.” Mạch suy nghĩ của A Hoa bị Sơ Tranh làm phân tán.

Lại là Thanh bang.

Sơ Tranh không đợi A Hoa nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.

Sơ Tranh ngồi dậy từ trên ghế sofa, vừa quay đầu liền thấy một cái bóng mơ hồ ở cách đó không xa.

Sơ Tranh: “…”

Mẹ ơi, làm ta sợ muốn chết!

“Thức dậy làm gì.” Sơ Tranh trấn định đi qua.

“Em không lấy được danh sách thì sẽ như thế nào?” Hắn hỏi.

Hiển nhiên đã nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi.

“Không thế nào cả.” Sơ Tranh trực tiếp ôm hắn lên: “Bọn họ đánh không thắng em.”

Nhét Tấn Ninh vào trong chăn, Sơ Tranh cũng leo lên theo, ôm lấy người: “Đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đến bệnh viện. Không cho phép nói chuyện!”

Tấn Ninh: “…” Hung ác như thế.

Hôm sau.

Sơ Tranh thu thập xong, định đón Tấn Ninh đi ra ngoài, thì đã thấy Tấn Ninh ngồi ở bàn ăn.

“Bảo bối.”

Hắn kêu một tiếng.

“Ừ.” Sơ Tranh đi đến.

Tấn Ninh đẩy một phong thư trên bàn qua: “Đây là danh sách, cho em.”

Sơ Tranh nhìn phong thư trên bàn.

“Không phải anh muốn giữ lại sao.”

Tấn Ninh nở nụ cười cười: “Không cần.”

Sơ Tranh ngược lại không hề khách khí, trực tiếp mở ra, cô muốn xem xem, là cái danh sách thiểu năng gì.

Tấn Ninh không ngăn cản.

Nhưng khi Sơ Tranh nhìn thấy trong phong thư viết tay là một chuỗi code đồ chơi… Chỉ là cái này? Danh sách?

Thẻ người tốt sẽ không gạt ta chứ?

Phải tin tưởng thẻ người tốt.

Phải tin tưởng thẻ người tốt.

Phải tin tưởng thẻ người tốt.

Sơ Tranh tẩy não mình xong, biểu thị xem không hiểu cái đống ngổn ngang này.

Cô trấn định nhét trở về, không lộ ra bất kỳ manh mối nào.

“Em giao ra cũng không thành vấn đề?”

“Ừ.”

“Sẽ không liên luỵ đến anh?” Nếu như kéo theo chuyện, thì cuối cùng mình cũng phải tới thu thập, phiền.

“Đây là lợi thế anh có trong tay, sao lại liên luỵ đến anh được.” Tấn Ninh buồn cười.

“Vậy là tốt rồi.”

Sơ Tranh đưa danh sách về, lão đại không lộ ra sắc thái dị thường nào, có lẽ A Hoa trên cùng một chiếc thuyền, vẫn chưa chuyển lời của cô cho lão đại.

Lão đại hết sức hài lòng khen Sơ Tranh một phen, sau đó vội vàng rời đi.

A Hoa không đi cùng, mà theo chân Sơ Tranh.

“Tranh tỷ, chị nghĩ gì thế?”

Hắn hỏi.

“Không nghĩ gì hết.”

“Chị và mục tiêu nhiệm vụ kia.” A Hoa nói: “Chuyện gì xảy ra? Chị thích hắn?” Hắn không thể phủ nhận, người tên Tấn Ninh kia thật sự rất đẹp.

“Hắn là người của tôi.”

“…” Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, A Hoa vẫn kinh ngạc.

“Chị thích hắn sao?”

“Ừ.” Thích tóc hắn.

“…”

Thân là người trong tổ chức, loại tình cảm này chính là cấm kỵ.

Bọn họ có thể tìm người giải quyết nhu cầu sinh lý ở bên ngoài, nhưng không thể có quá nhiều ràng buộc với một người nào đó.

Vì nó sẽ trở thành nhược điểm.

Đối với kẻ địch, đối với tổ chức, đối với chính mình, đều bất lợi.

A Hoa rất gấp gáp: “Lời này chị không thể để lão đại nghe thấy, bằng không thì chị nhất định phải chết.”

“Tranh tỷ, hiện tại tin tức tình báo là do tôi quản lý,  tôi có thể che giấu thay chị, nhưng chị ngàn vạn lần phải cẩn thận, không thể để lộ manh mối trước mặt lão đại.”

Sơ Tranh không để tâm.

Lộ ra thì thế nào.

Sơ Tranh nghĩ nghĩ, đột nhiên quay trở lại, ngăn lão đại đang chuẩn bị đi ra ngoài lại.

A Hoa nhìn mà kinh hồn táng đảm.

Sơ Tranh lên xe, không biết hai người ở trên xe nói chuyện gì, cuối cùng Sơ Tranh thản nhiên rời đi, lão đại cũng không nói gì.

Đọc truyện chữ Full