Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh quay đầu nhìn Tầm Ẩn: “Ngươi nói cái gì?”
Tầm Ẩn: “…”
Tiểu yêu có chút bạo lực nha.
Trong vách tường có một trụ đá, vị trí tiếp nối cuối cùng của xích sắt, chính là ở trên trụ đá.
Mặc dù tường đổ, nhưng xích sắt vẫn không gãy.
Ngân quang trong tay Sơ Tranh thoáng hiện, thanh kiếm màu bạc xuất hiện trong tay cô, trực tiếp chém xuống xích sắt trên tường.
Tầm Ẩn lắc đầu, nào có dễ dàng như vậy, nhưng mà một giây sau ánh mắt của hắn liền dừng lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Xích sắt bên kia bị thanh kiếm đó chặt đứt.
Sơ Tranh quay đầu nhìn Tầm Ẩn, thấy hắn trừ khiếp sợ, cũng không có những phản ứng khác, sau khi xác định trực tiếp chém, cũng sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn cho hắn, thì xách thanh kiếm kia tới.
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nói: “Ta có thể chặt đứt.”
Ra hiệu hắn đưa xích sắt trên cổ tay lộ ra đây.
“Tiểu yêu, thanh kiếm này của ngươi…” Hai tay Tầm Ẩn khép trong tay áo, không chịu lấy ra.
Xác định sẽ không chặt luôn tay hắn xuống đấy chứ?
Sơ Tranh nghi hoặc: “Thế nào?”
Không phải vừa rồi đã nhìn thấy hiệu quả rồi hả, còn lề mề chậm chạp làm gì?
Tầm Ẩn còn muốn nói gì đó, Sơ Tranh đã kéo lấy tay hắn, đặt trên mặt bàn bên cạnh.
Sơ Tranh giương kiếm liền chém.
Tốc độ kia nhanh như tia chớp, Tầm Ẩn căn bản không ngăn cản được.
Răng rắc ——
Xích sắt trên cổ tay theo tiếng vỡ vụn, Sơ Tranh kéo một tay khác của hắn, cực nhanh chặt đứt, sau đó là dưới chân.
Trước sau không tới một phút, Tầm Ẩn liền khôi phục tự do.
“Được rồi.”
Không có xích sắt trói buộc, tay chân Tầm Ẩn đều dễ dàng hơn, hắn có chút cổ quái nhìn thanh kiếm trong tay Sơ Tranh.
Vừa rồi cô cắt như cắt đậu hũ vậy…
Tầm Ẩn rất nhanh liền đem vấn đề này ném ra sau ót.
Hắn tự do…
Hắn nắm cổ tay chuyển động một chút, nụ cười trên mặt dần dần mở rộng, trong con ngươi màu mực đậm có hồng quang lưu động.
Hơi thở tà ác dần dần quanh quẩn xung quanh thân thể hắn.
Giống như cánh cửa địa ngục mở ra, ma quỷ sắp giáng xuống nhân gian.
Ngay lúc Tầm Ẩn hưng phấn kích động, khuôn mặt trước mắt đột nhiên phóng đại, Sơ Tranh hôn một cái lên mặt hắn.
Đại yêu quái cứng lại ở đó.
Giống như con chó lớn đang nổi giận, được chủ nhân trấn an.
“Chúng ta phải rời khỏi nơi này.”
Tầm Ẩn theo bản năng hỏi: “Đi đâu?”
“Nơi này không an toàn, chuyển sang nơi khác.” Sơ Tranh thu dọn đồ đạc: “Ngươi có thứ gì muốn mang đi không?”
Đại yêu quái còn có chút đần độn, lắc đầu.
“Ừ, vậy đi thôi.” Sơ Tranh kéo tay hắn, đi ra ngoài cửa.
…
Sơ Tranh và Tầm Ẩn vừa rời đi, người trong liên minh liền tìm tới nơi này.
Vất vả lắm mới nghĩ được biện pháp đi vào trong từ đường, nhưng nơi này trừ lưu lại yêu khí, thì không còn bóng người nào nữa.
Người trong liên minh tức giận đến giơ chân.
Sao trước đó bọn họ không phát hiện, nơi này còn có một chỗ như vậy chứ.
Liên minh ban bố thông báo khẩn cấp, nhiệm vụ thiết yếu của tất cả mọi người là tìm kiếm con đại yêu không rõ lai lịch kia.
Lúc đám người này đi tìm đầy đường, thì Sơ Tranh đã sắp xếp cẩn thận cho Tầm Ẩn rồi.
Tầm Ẩn từng xem trên internet và TV, hiểu qua về thế giới bên ngoài, nhưng tận mắt nhìn thấy, cảm giác kia lại không giống.
Bên ngoài cánh cửa thủy tinh trong suốt, cao ốc san sát, đèn nê ông rực rỡ, giống như bầu trời đầy sao.
Tầm Ẩn nhìn đến có chút xuất thần.
“Tầm Ẩn, ngươi không thể rời khỏi cánh cửa kia, hiểu chưa?” Chẳng biết Sơ Tranh đứng ở bên cạnh từ lúc nào, chỉ vào cửa trước.
“Tiểu yêu, ngươi không nhốt được ta.” Trong con ngươi Tầm Ẩn chiếu rọi toái quang rực rỡ, khi cười lên giống như có ngàn vạn pháo hoa nở rộ, làm cho người ta muốn dâng hiến hết thảy đến trước mặt hắn.
“Bây giờ ngươi đi ra thử xem.” Sơ Tranh khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Tầm Ẩn lẳng lặng đối mặt với cô.
Một lát sau, hắn đẩy cửa sổ ra, xoay người mà lên, nhảy xuống phía dưới.
Nhưng mà còn chưa xuống dưới, thì trán liền đụng vào thứ gì đó, cả người rơi từ trên bệ cửa sổ xuống.
Sơ Tranh tiếp được hắn.
Tầm Ẩn đẩy cô ra, trừng cô một cái, lần nữa nhảy lên bệ cửa sổ.
Hắn đứng trên bệ cửa sổ một lúc lâu, đột nhiên nhảy xuống sàn nhà.
“Không nhảy?”
“Hiện tại ta cần khôi phục, không cần thiết phải ra ngoài.” Tầm Ẩn ngậm lấy một nụ cười ác ý.
Tại sao hắn phải đi chứ?
Hắn đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Hiện tại đợi ở chỗ này sẽ an toàn hơn không phải sao.
Tầm Ẩn vươn tay: “Tiểu yêu, ngươi có nội đan không?”
Hắn muốn đến rất đương nhiên.
Sơ Tranh cũng cho đến đương nhiên.
Tầm Ẩn cầm nội đan trở về gian phòng vừa rồi Sơ Tranh chuẩn bị cho hắn, khi hắn đóng cửa lại, chợt nở nụ cười với Sơ Tranh.
Ngày hôm sau Tầm Ẩn ra khỏi gian phòng, phát hiện Sơ Tranh đặt quần áo ở cửa ra vào cho hắn.
Thế giới hiện tại, tất cả mọi người đều mặc như thế, trừ phi là trong phim truyền hình, nếu không thì sẽ không có ai ăn mặc kiểu như hắn.
Chỉ là đại yêu quái hoàn toàn không muốn thay.
Hắn liền thích mặc như vậy.
Tầm Ẩn đi đến phòng khách, trên mặt bàn đặt một chút điểm tâm, hắn tiện tay chọn lấy một cái bỏ vào miệng.
Trên mặt bàn trừ điểm tâm, còn có mấy phần văn kiện, Tầm Ẩn không nhìn thấy Sơ Tranh, cầm lên mở ra.
“Chung Ly Lạc…”
Con ngươi Tầm Ẩn sâu hơn mấy phần.
Lúc Sơ Tranh trở về, Tầm Ẩn nằm trên ghế sofa chơi game, cho dù là căn phòng với phong cách trang trí kiểu châu Âu, thì một thân trang phục kia của Tầm Ẩn, cũng giống như quý tộc trong cung đình.
“Tiểu yêu.”
Tầm Ẩn chủ động gọi cô.
“Ta tên Sơ Tranh.”
Tầm Ẩn ngẩng đầu nhìn một chút: “Tiểu yêu, ngươi điều tra yêu tháp làm gì?”
Sơ Tranh: “…”
Thẻ người tốt.
Phải sủng.
Gọi cái gì cũng như nhau thôi.
Sơ Tranh im ắng thở một hơi: “Lấy được tới tay.”
Đuôi lông mày Tầm Ẩn khẽ nhếch: “Tiểu yêu lý tưởng không tệ.”
Ánh mắt Tầm Ẩn lại rơi trên điện thoại di động: “Ngươi biết yêu tháp có nguyền rủa không?”
“…” Vương Giả không nói với ta, ta đương nhiên không biết.
“Ngươi không biết?” Tầm Ẩn bội phục, sau khi xử lý xong một đối thủ trong game, chậm rãi nói: “Tiểu yêu can đảm lắm.”
“Cảm ơn.”
Ngón tay Tầm Ẩn ngừng lại.
Nhóc con này rất thú vị.
Không nghe ra mình đang giễu cợt cô sao?
“Ngươi hiểu rất rõ yêu tháp?”
“Khá tốt.” Tầm Ẩn rõ ràng là dùng giọng điệu tự tin: “Ngươi muốn biết?”
“Nói nghe một chút.” Tư liệu về yêu tháp quá ít.
Hắn kết thúc một ván game, ngồi dậy, tiện tay ném xuống dưới: “Ta có thể có được chỗ tốt gì?”
Sơ Tranh lấy ra mấy viên nội đan cho hắn.
Mới mua được với giá cao từ trên chợ đen, còn chưa cầm nóng tay.
“Tiểu yêu, chất lượng của nội đan này…”
“Không cần thì trả lại cho ta.”
Tầm Ẩn lập tức thu nội đan lại: “Ở thời đại mà yêu đang thịnh hành, nhân loại nhỏ bé nhưng lại không thể khinh thường, yêu tháp chính là tạo dựng lên từ lúc ấy. Yêu tháp từng chuyển tay qua mấy đại gia tộc, cuối cùng rơi vào Chung Ly gia. Từ đó yêu tháp do người Chung Ly gia quản lý, trong đó đều là các đại yêu lớn mạnh…”
Sau khi Tầm Ẩn nói đến đây, đáy mắt rõ ràng có một tia hồng quang lướt qua.
“Những đại yêu này tất nhiên không nguyện ý bị người nhốt ở đây, cho nên khởi xướng một trận bạo động. Lần bạo động kia, dẫn đến Chung Ly gia tổn thất nặng nề, cũng từ sau lần kia, người nhà họ Chung Ly dần tàn lụi, đứa bé sinh ra, cơ hồ đều không sống quá hai mươi. Cho dù sống sót, cũng bởi vì tiếp quản yêu tháp, mà chịu đựng dày vò, sống không bằng chết. Lời nguyền của yêu tháp lưu truyền đến ngày nay, không nghĩ tới, đến bây giờ vẫn chưa chết hết.”
“Có đôi khi lực sinh mệnh của nhân loại thật sự rất ương ngạnh. Tiểu yêu, ngươi nói đúng không?”