Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Khuất thống lĩnh phiền muộn rời đi.
Sơ Tranh bảo Mộc Miên đưa người đến Giáng Nguyệt Các.
Mộc Miên: “…”
Cho Yến thị quân tiễn ta đi à?
Mộc Miên không dám chất vấn quyết định của Sơ Tranh, đưa cả người và cả cái thùng kia, đến Giáng Nguyệt Các.
–
Khuất thống lĩnh không biết Sơ Tranh xử lý Ninh Diêu như thế nào, dù sao về sau nàng cũng không hề nhìn thấy Ninh Diêu nữa —— cũng không hề thấy thi thể.
Ninh Diêu cứ như vậy mất tích.
Ninh Diêu mất tích, đám người bên phe Ninh Diêu, kiên trì một đoạn thời gian, rồi cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Mặc kệ là thật tâm, hay là do thế cục bức bách, tóm lại thời gian Sơ Tranh đăng cơ đã được định ra.
“Tiểu Tranh.”
“Phụ quân.” Sơ Tranh kêu một tiếng.
Ôn Ngô tiến vào: “Gần đây mệt lắm sao?”
Ôn Ngô nhìn qua già đi không ít, tóc mai hai bên đã bạc.
Nghe nói khoảng thời gian này, ông đều ở chỗ nữ hoàng.
“Vẫn tốt.”
Ôn Ngô mang theo mấy món ăn, từng món từng món mang lên cho Sơ Tranh.
“Nếm thử xem, lâu rồi không làm, có chút ngượng tay.” Ôn Ngô mang theo nụ cười từ ái: “Cũng đừng ghét bỏ.”
Sơ Tranh thử một chút: “Rất ngon.”
Ôn Ngô cười lắc đầu, nhìn Sơ Tranh ăn.
“Phụ quân có chuyện muốn nói với con.”
“Ừm.”
Giọng nói Ôn Ngô ôn hòa: “Bệ hạ muốn lên núi tĩnh dưỡng, phụ quân dự định đi theo nàng.”
Nữ hoàng bệ hạ thoái vị, nội tình trong chuyện này, Ôn Ngô chắc chắn biết được.
Hiện tại nữ hoàng bệ hạ không thể ở lại hoàng thành.
Sơ Tranh nhìn ông.
Ôn Ngô cười một cái: “Dù sao cũng là phu thê nhiều năm như vậy, lúc này, trừ ta, đại khái cũng sẽ không có ai đi theo nàng.”
Ông không đành lòng nhìn người kia, một mình sống ở nơi quạnh quẽ đó.
Sơ Tranh để đũa xuống, một tay chống cằm: “Vì sao bà ta lại hận Ôn gia như thế?”
Ôn Ngô thở dài: “Việc này cũng rất phức tạp. Phụ quân của bệ hạ… Xem như bị Ôn gia bức tử. Phụ quân của bệ hạ bị bắt được đang cùng người cẩu thả… Nhưng tình huống lúc đó, cho dù không có Ôn gia, thì cũng sẽ có Lý gia Trương gia, Ôn gia lúc ấy chỉ vừa vặn làm người phụ trách chuyện này mà thôi.”
Chi tiết Ôn Ngô không nói rõ.
Nữ hoàng vì vậy mà ghi hận cả một đời.
Lúc ấy nữ hoàng thích Ôn Ngô.
Nhưng bởi vì việc này, nữ hoàng không cho Ôn Ngô sắc mặt tốt nữa.
Về sau Ôn Ngô tiến cung, nữ hoàng cũng chỉ để ông sinh sống trong cung điện vắng ngắt.
Trừ thời gian an bài, còn bình thường sẽ không hề đặt chân đến chỗ ông.
Ôn Ngô nói, không được chọn.
Nhưng thật ra là có.
Trước khi tiến cung, ông được lựa chọn, phụ quân và mẫu thân ông, đều bảo ông đừng tiến cung, bọn họ có thể để những người khác của Ôn gia tiến cung.
Nhưng mà ông vẫn lựa chọn tiến cung.
Lựa chọn ở trong thành cung này, tra tấn lẫn nhau, vượt qua một đời cô độc lại dài dằng dặc.
Ôn Ngô chuyển chủ đề: “Tiểu Tranh, nghe nói con rất thích Yến thị quân?”
Sơ Tranh không phủ nhận: “Ừ.”
Ôn Ngô thở dài: “Vậy con hãy đối xử tốt với hắn, cho dù về sau… Cũng đừng vắng vẻ hắn.”
Ôn Ngô giơ tay, có lẽ là muốn sờ đầu Sơ Tranh, nhưng ngẫm lại cô đã lớn như vậy, đổi thành vỗ vỗ vai cô.
Sơ Tranh đưa Ôn Ngô ra ngoài.
Cô vừa quay đầu liền nhìn thấy Yến Ca đứng ở bên cạnh, không biết đứng bao lâu rồi.
Sơ Tranh vẫy tay gọi, Yến Ca ngoan ngoãn đi tới.
“Điện hạ.”
“Sao không tiến vào?”
“Ngài và phụ quân đang nói chuyện.”
Sơ Tranh ôm hắn hôn một cái, Yến Ca có chút quẫn bách, ánh mắt đảo qua bốn phía, thấy không ai chú ý, lúc này mới thở phào.
“Điện hạ, sau khi ngài đăng cơ, ngài sẽ có… nam tử khác sao?”
Sơ Tranh nhìn hắn.
Thiếu niên kéo vạt áo cô, trong con ngươi trong suốt, chứa ánh nước, bộ dáng không khỏi có chút ủy khuất.
“Sẽ không, chỉ có chàng.” Sơ Tranh nói.
Thiếu niên cũng mặc kệ là thật hay giả, chậm rãi mỉm cười.
Như phồn hoa nở rộ giữa ngày xuân, khiến cho người ta hoa mắt.
–
Sơ Tranh còn chưa chính thức đăng cơ, vẫn ở Tử Vi cung như cũ.
Bởi vì nhiều chuyện, thời gian Yến Ca gặp Sơ Tranh cũng giảm bớt.
Chuyện này đối với một yêu tinh dính người mà nói, là trí mạng!
“Điện hạ trở về chưa?”
“Công tử, đây là lần thứ mười ngài hỏi trong ngày hôm nay rồi, điện hạ trở về, sẽ ngay lập tức tới đây, ngài đừng hỏi nữa, được không?”
“Nói bậy.” Thiếu niên thổi khẩu khí: “Lần trước nàng trở về, liền trực tiếp đến thư phòng, khi ta đến, nàng đã ngủ.”
Hà Chỉ: “…”
Ngài thế này làm ta rất khó xử đó.
“Yến thị quân làm sao vậy?”
Mộc Miên từ bên ngoài tiến vào, thấy bầu không khí trong phòng không đúng lắm, cẩn thận hỏi một câu.
Yến Ca ngồi ở bên cạnh, không nói lời nào.
Hà Chỉ đành phải tiến lên: “Thị quân nhớ điện hạ rồi.”
Mộc Miên cười trộm: “Khoảng thời gian này điện hạ rất bận bịu.”
Nàng vẫy tay về phía sau, có người ôm một cây đàn tiến vào.
“Đây là thứ điện hạ sai người tìm được, thị quân nhìn xem?”
Yến Ca quay đầu, nhìn đàn trong tay người kia.
Lúc đầu không có tâm tình gì, sau đó đột nhiên đứng lên.
Hắn đứng ở trước cây đàn, quan sát nửa ngày.
“Đây là Thiên Âm.” Yến Ca sờ dây đàn, giọng điệu có chút kích động: “Cổ cầm Thiên Âm, đã sớm thất truyền, điện hạ làm sao tìm được?”
“Điện hạ sai người tìm được. Yến thị quân thích là tốt rồi.” Mộc Miên nói: “Yến thị quân thử một chút xem?”
Yến Ca cho người buông đàn xuống, gấp không chờ nổi thử âm.
Thanh âm thanh thúy kéo dài, giống như có thể truyền đi rất xa.
Đây chính là căn nguyên của cái tên Thiên Âm.
Mộc Miên lui ra ngoài.
“Mộc Miên cô nương, vậy chỗ đàn này làm sao bây giờ?”
Nhóm cung nhân chờ ở bên ngoài còn bưng mấy cây đàn, nếu có người biết nhìn hàng, thì đều có thể nhìn ra, đây đều là danh cầm.
Chỉ là so với Thiên Âm ở bên trong, thì kém hơn một chút.
Điện hạ sợ Yến thị quân không thích Thiên Âm, nên chuẩn bị thêm những cái này.
“Cất trước đi.” Mộc Miên cũng không biết xử lý thế nào.
Nhóm cung nhân bưng đàn rời đi, đi xa, mới dám nhỏ giọng thảo luận.
“Điện hạ đối với Yến thị quân thật tốt.”
“Nhiều danh cầm như vậy mặc cho Yến thị quân chọn, đây chính là độc nhất thế gian.”
“Không phải, điện hạ có thể tìm được nhiều đàn như vậy, đó mới là lợi hại.”
“Thật hâm mộ Yến thị quân.”
“Hâm mộ thì làm được gì, ai…”
–
Sơ Tranh trở về hơi trễ.
Cô đẩy cửa đi vào, liền bị người nhào vào lòng, Sơ Tranh xém chút đạp bay người.
Vất vả lắm mới dừng được cái chân đang xao động lại, ôm Yến Ca: “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, làm gì?”
“Điện hạ, cảm ơn ngài vì đã tặng ta đàn.”
“Thích?”
“Thích.” Yến Ca gật đầu: “Thiên Âm nha, ta chỉ từng thấy nó trên sách, không nghĩ tới có một ngày ta có thể có được nó.”
“Còn muốn có gì nữa?” Đều thỏa mãn chàng.
Thanh âm của Yến Ca mang theo ý cười, lại có hai phần e sợ: “Còn muốn có điện hạ.”
Sơ Tranh dựa vào cửa, để Yến Ca dựa vào ngực mình: “Chàng vốn chính là của ta.”
Vành tai Yến Ca đỏ hồng, chủ động hôn cô.
Sơ Tranh ôm, cũng không động, cứ như vậy mà hôn.
Một hồi lâu.
Yến Ca buông cô ra: “Điện hạ, sao ngài lại muốn tặng đàn cho ta?”
“Không phải lần trước làm hư đàn của chàng sao. Bồi thường cho chàng.”
“Đó chỉ là đàn bình thường…”
Bình thường đến không hề đáng tiền.
Yến Ca kích động: “Điện hạ, ta đàn cho ngài nghe một khúc nhé.”
“Đàn cái gì mà đàn.” Sơ Tranh ôm lấy người, ngang ngược bá đạo: “Làm chuyện khác.”
Yến Ca: “…”
Yến Ca không dám giãy dụa, mặc cho Sơ Tranh ôm mình vào giường.