Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Này, cậu có cảm thấy cô ta có chút kỳ quái không.”
Lý Tố Khiết nói chuyện với Văn Lan.
Văn Lan đang giải đề, nghe vậy gật gật đầu, nhưng cũng không nói nhiều.
Đáy lòng Lý Tố Khiết cổ quái: “Nghiêm mặt cho ai xem, trước đó cô ta không phải như vậy đúng không?”
Văn Lan lại gật gật đầu.
Trước đó ở trong túc xá, bạn cùng phòng này luôn cẩn thận dè dặt, sợ quấy rầy đến bọn họ.
Nhưng từ khi cô tiến vào, đến bây giờ, không hề thấy cô có chút dáng vẻ cẩn thận dè dặt nào.
“Chuyện của người khác, cậu bớt can thiệp vào thôi.” Văn Lan đè ép thanh âm: “Tớ còn phải giải đề, cậu đừng quấy rầy tớ.”
Lý Tố Khiết trợn mắt trừng một cái, lại hỏi: “Cậu ăn khuya không?”
Cô ta hỏi Văn Lan.
Văn Lan cũng coi như một nhân vật có tiền, cho nên thái độ của Lý Tố Khiết đối với Văn Lan rất hữu hảo.
“Hôm nay không thoải mái lắm, không muốn ăn.” Văn Lan nhã nhặn từ chối: “Cậu gọi đồ ăn nhanh bên ngoài đi.”
“Đồ ăn nhanh bên ngoài thì có gì ngon.” Lý Tố Khiết cầm ví tiền và điện thoại: “Tớ đi một mình.”
“Cậu cẩn thận một chút.”
“Biết rồi.”
Lý Tố Khiết kéo cửa ra ra ngoài, bên ngoài vừa vặn có người mở cửa, hai người cứ như vậy đụng vào nhau.
“Thượng Tĩnh, cậu đi nhặt ve chai về à?”
Tiếng trào phúng đầy ghét bỏ của Lý Tố Khiết vang lên.
Trên người Thượng Tĩnh bẩn thỉu, có chút chật vật, thần sắc cũng có vẻ hơi tiều tụy.
Thượng Tĩnh lạnh mặt: “Tránh ra.”
“Cậu nói chuyện với tôi kiểu gì đấy?” Lý Tố Khiết chặn ở cửa ra vào không tránh: “Đột nhiên có chút tiền, liền ghê gớm chắc?”
Thượng Tĩnh nhìn Lý Tố Khiết một chút, hung ác đụng cô ta một cái, trực tiếp tiến vào ký túc xá.
“Thượng Tĩnh!!”
Lý Tố Khiết nổi giận gầm lên một tiếng.
Thượng Tĩnh một đường tiến vào toilet, chặn Lý Tố Khiết ở bên ngoài.
Lý Tố Khiết ở bên ngoài mắng hai câu, cuối cùng giận đùng đùng rời đi.
Thượng Tĩnh từ toilet đi ra, cô ta nhìn về phía Sơ Tranh một chút.
Sơ Tranh nằm ở trên giường, áo ngủ lỏng lỏng lỏng lẻo lẻo mặc trên người, một chân hơi cong, một chân khác tùy ý duỗi ra, tư thế không khỏi có chút đẹp trai.
Thượng Tĩnh nhíu mày.
Phòng ký túc xá này âm khí rất đậm…
Thượng Tĩnh nằm ở giường trên Sơ Tranh, cô ta đi tới, rất nhanh liền đi lên, một câu cũng không nói.
Sơ Tranh nhìn lên trên một chút.
Sau khi Thượng Tĩnh biết nguyên chủ có thể nhìn thấy quỷ, thái độ đối với cô ấy mới khá hơn một chút.
Hiện tại Thượng Tĩnh còn chưa biết cô có thể trông thấy quỷ…
Cho nên liền hờ hững với mình như thế.
Ngày hôm nay ngươi hờ hững với ta, ngày mai ta làm cho ngươi không trèo cao nổi.
Ai mà không phải đại lão chứ!
【…】Tâm lý của tiểu tỷ tỷ hoạt động quá phong phú, Vương Giả có chút không chịu nổi.
–
Lý Tố Khiết cả đêm không về.
Sáng sớm hôm sau Văn Lan liền nhận được điện thoại của bệnh viện, nói là Lý Tố Khiết xảy ra tai nạn xe cộ, cô ta vội vàng rời khỏi ký túc xá.
Thượng Tĩnh hừ lạnh một tiếng, thu thập đồ vật của mình, theo sát rời đi.
Ký túc xá chỉ còn lại một mình Sơ Tranh.
Sau khi Thượng Tĩnh rời đi đúng mười phút đồng hồ, Sư Âm xuất hiện ở trước mắt Sơ Tranh.
Đặc hiệu dùng đến cực hạn, Sơ Tranh thậm chí có thể nhìn thấy huyết dịch sền sệt, đang nhỏ giọt xuống.
Sơ Tranh: “…”
Ta XXX bố khỉ nhà người!!
Sơ Tranh một cước đá Sư Âm ra khỏi ký túc xá.
Sư Âm rất nhanh bay về, cũng không thèm để ý chuyện Sơ Tranh đá cô ấy: “Bạn cùng phòng của cô hình như không thích cô.”
“Thích tôi làm gì, tôi không đồng tính.” Ta là một người tốt chính trực.
“…” Sư Âm trợn mắt trừng một cái: “Cô không có bạn bè à?”
“Không có.”
Sư Âm chậc một tiếng: “Cô thật nhàm chán.”
“Vậy cô còn tìm tôi làm gì.”
Sư Âm đúng lý hợp tình nói: “Chỉ có mình cô nhìn thấy tôi, tôi không tìm cô thì tìm ai.”
Sơ Tranh: “Bạn giường trên của tôi cũng thấy được cô.”
Trên gương mặt đẫm máu của Sư Âm lộ ra mấy phần e ngại: “Cô ta cực kỳ hung dữ, cô ta ở đây tôi cũng không dám hiện ra ngoài.”
“Sao cô biết cô ta rất hung dữ?” Còn có thể dữ bằng ta à?
Sư Âm ngồi xuống bàn của Sơ Tranh, một dòng máu đỏ chảy xuống mặt bàn.
“Thu đặc hiệu lại cho tôi.” Sơ Tranh thật sự không nhìn nổi: “Không thì cút.”
Sư Âm thu đặc hiệu lại, ngay cả vết máu trên mặt cũng biến mất, lộ ra một khuôn mặt nhỏ sạch sẽ, có vẻ hơi tái nhợt.
Thế này cũng khá xinh đẹp.
Sao cứ phải bày ra dáng vẻ khủng bố kia vậy!!
Sư Âm chủ động lên tiếng: “Làm quỷ phải có hình dáng của quỷ, cô như vậy là muốn tôi kiềm chế thiên tính, nhưng tôi không so đo với cô.”
Người có thể nói chuyện với mình không nhiều.
Sư Âm cảm thấy mình thân là quỷ, phải rộng lượng hơn một chút, tha thứ cho tính tình khó chịu của cô.
Nếu như Sơ Tranh biết suy nghĩ của Sư Âm, thì có lẽ sẽ muốn đập chết cô ấy.
“Tôi nói cô nghe.” Sư Âm chống bàn, lửa bát quái cháy hừng hực trong đáy mắt: “Lần trước, tôi nhìn thấy cô ta ăn một con quỷ, cô nói xem có đáng sợ không.”
“Ăn?”
“Ừ.” Sư Âm gật đầu: “Cho nên tôi mới nói cô ta rất dữ, con quỷ kia rất lợi hại, nhưng đã bị cô ta răng rắc răng rắc ăn hết.”
Thượng Tĩnh đây là có sở thích ăn uống quái dị sao?
Cái sở thích này có chút đặc biệt.
Đáng sợ.
“Ai… Cô đi đâu vậy?”
“Đi học.”
“Cô còn đi học?”
“Tôi là học sinh.” Chức trách của học sinh chính là đi học.
Sư Âm đi theo Sơ Tranh đi học, cô ấy ngồi ở bên cạnh Sơ Tranh, bắt chéo chân giống như đại gia.
Bên cạnh là một cậu trai đáng yêu, Sơ Tranh liền thấy cô ấy hết sờ rồi lại ôm người ta.
Sơ Tranh: “…”
Số điện thoại của Thiên Sư là bao nhiêu!!
–
Tan học, Sơ Tranh ôm túi sách rời đi, Sư Âm tung bay ở phía sau cô, giống như một linh hồn theo đuôi.
Cô ấy đây là đang ăn vạ mình đúng không!!
“Tiêu Sơ Tranh!!”
Mấy nữ sinh xông lại, chặn đường đi của cô lại.
Bọn họ cổ quái nhìn Sơ Tranh.
Nếu không phải Sơ Tranh dừng lại, bọn họ cũng có chút không dám nhận.
Đây là Tiêu Sơ Tranh?
Con nhóc nông thôn xấu xí quê mùa kia?
Không đúng!
Bây giờ không phải là lúc chú ý tới cái này.
“Là hai người hôm qua, bọn họ còn chưa bị hù chết à.” Sư Âm ở bên cạnh tiếc nuối: “Bọn họ còn muốn tìm cô gây phiền phức, nếu không cô cầu xin tôi đi, tôi giúp cô?”
Trong đó có hai người sắc mặt rất kém, chính là nữ sinh Giáp và nữ sinh Ất chặn cô ở trong ngõ hẻm hôm qua.
Những người còn lại đều là tùy tùng của hai nữ sinh này.
Trước đó nguyên chủ bị bắt nạt, bọn họ đều có phần.
“Tiêu Sơ Tranh, hôm qua trong ngõ hẻm, có phải là gặp quỷ không?”
“Không có.” Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Xã hội khoa học chủ nghĩa, đừng phong kiến mê tín.”
Sư Âm ở phía sau ồn ào: “Cô nói hươu nói vượn!!”
“Bọn tao đều nhìn thấy.” Nữ sinh Ất bây giờ vẫn nghĩ lại mà thấy sợ: “Sao mày có thể không nhìn thấy.”
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: “Tôi là người tốt, tôi không nhìn thấy.”
Cô là người tốt, không nhìn thấy…
Đây không phải biến tấu mắng bọn họ không phải người tốt sao?
Mẹ nó!
“Tiêu Sơ Tranh, mày to gan quá rồi!!”
Sơ Tranh nghiêm túc nói: “Gan sẽ không to, nếu như quả thật to lên, thì đó là bệnh.”
“…”
Nữ sinh Giáp và nữ sinh Ất tức giận đến giơ chân, giơ tay liền muốn túm lấy Sơ Tranh.
“Mày theo tao qua…”
Tay còn chưa đụng trúng Sơ Tranh, liền bị Sơ Tranh nắm chặt.
Nữ sinh Giáp trừng lớn mắt.
Giống như không thể tin được, Sơ Tranh sẽ có khí lực lớn như vậy.
Nữ sinh Giáp trở tay liền muốn tát Sơ Tranh.
Sơ Tranh giơ chân đạp tới, nữ sinh Giáp bị đạp lui lại mấy bước, ngã ra khỏi vòng vây, té rầm xuống đất.
“Tiêu Sơ Tranh!” Nữ sinh Giáp tức giận gầm thét.
Học sinh bốn phía dồn dập ngừng chân quan sát.