TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2018: Trung khuyển thị vệ (26)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Làm Yến Khâm vạn vạn không nghĩ tới chính là, y nói xong lời kia không quá hai ngày, lúc trở về phòng, phát hiện Thừa tướng bị trói đặt trên giường y.

Yến Khâm: “!!!”

Y vào sai phòng à?

Yến Khâm quét mắt nhìn gian phòng một vòng, xác định đây chính là phòng của y.

Vì sao Thừa tướng lại bị trói ở đây?

Sư Dịch làm ra?

Không… Không thể nào.

Sư Dịch không phải muốn giết Thừa tướng, cái hắn muốn chính là Thừa tướng lộ ra nguyên hình, công bố ra mọi chuyện, để cho người trong cả thiên hạ xem xem Thừa tướng là hạng người gì.

Vậy là ai ném Thừa tướng vào phòng mình?

Thừa tướng đang ngất, trước tiên Yến Khâm xác định người này chính là Thừa tướng thật.

Yến Khâm hít sâu một hơi, quay người ra khỏi phòng, gọi người tới hỏi: “Ai vào phòng ta?”

“Không có…” Hạ nhân ngừng một chút: “A, đúng rồi, trước đó trông thấy tiểu thư đi từ phòng ngài ra…”

Bọn họ chỉ nhìn thấy Sơ Tranh đi ra, không nhìn thấy cô đi vào lúc nào.

Phòng của Yến Khâm không phải là cấm địa gì, hơn nữa thân phận của Sơ Tranh, ngay cả thư phòng cũng có thể tùy tiện vào.

Cho nên bọn họ cũng không nghĩ nhiều…

“Đại nhân, xảy ra chuyện gì sao?”

“…” Chuyện lớn!

“Tiểu thư ở đâu?”

Hạ nhân nói: “Chắc là ở hậu hoa viên.”

Yến Khâm sắp xếp cẩn thận cho Thừa tướng trước, rồi đến hậu hoa viên tìm Sơ Tranh.

Sơ Tranh đang ở trên núi giả trong lương đình, một mình ngồi ở đằng kia đọc sách, lụa mỏng trong đình nghỉ mát khẽ bay theo gió, làm mơ hồ hình dáng cô.

Sau khi đi lên Yến Khâm liền biết cô ngồi chỗ này làm gì.

Hòn núi giả hẳn là nơi cao nhất trong phủ, rất dễ dàng trông thấy cái viện mà y cho Sư Dịch ở.

Lúc này Sư Dịch đang luyện kiếm trong viện, ở phía trên có thể thấy rất rõ ràng.

Yến Khâm ngoài miệng nói không ý kiến, nhưng đáy lòng lại có.

Sư Dịch người này kỳ thật y rất tán thưởng, chỉ là…

Đáy lòng của hắn cất giấu thù hận quá sâu, ngay cả y có đôi khi cũng không nhìn ra được.

Người như vậy, không nói chuyện của hắn bây giờ vẫn còn chưa giải quyết, cho dù giải quyết, y thật sự có thể yên tâm giao muội muội cho hắn sao?

Yến Khâm ngẫm lại lại cảm thấy bây giờ mình nghĩ quá nhiều rồi.

Sư Dịch lại không nói thích muội muội của y.

“Tiểu Sơ.” Yến Khâm đi vào.

“Ca.” Sơ Tranh để sách xuống: “Có việc?”

“Người kia có phải là muội bỏ vào phòng ta không?”

Sơ Tranh hỏi rất mờ mịt: “Cái gì?”

Yến Khâm: “Thừa tướng.”

“Thừa tướng gì?”

Sơ Tranh một mặt bằng phẳng, hoàn toàn không nhìn ra có dấu hiệu nói dối.

“Muội không biết?”

“Muội biết cái gì?”

Yến Khâm: “…”

Sơ Tranh không thừa nhận, Yến Khâm hỏi thế nào, cô đều dùng vẻ mặt bằng phẳng phủ nhận.

Mặc dù luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến muội muội nhà mình, nhưng y không có chứng cứ.

Yến Khâm cho người ra ngoài nghe ngóng tin tức, phủ Thừa tướng yên tĩnh, không có bất cứ động tĩnh gì.

Giống như không có ai biết Thừa tướng mất tích…

Lúc tảo triều, Yến Khâm nhận được tin tức, Thừa tướng ngã bệnh không tới.

Ngã bệnh?

Phủ Thừa tướng lại che giấu đi.

Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ phủ Thừa tướng không biết là ai làm, cũng không có chút chứng cứ nào. Bọn họ không dám nói, là bởi vì biết một khi mình biết Thừa tướng mất tích, nhất định sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Không có Thừa tướng trấn giữ, đến lúc đó xảy ra nhiễu loạn gì, bọn họ không cách nào gánh chịu.

Chỉ có thể giấu diếm trước, rồi nhanh chóng đi tìm người.

Yến Khâm càng thấy chuyện này không thoát được quan hệ với Sơ Tranh.

Hai ngày trước cô vừa mới nói mấy lời kiểu “vậy thì làm cho bọn họ không tra ra được thôi”, không quá hai ngày Thừa tướng đã bị trói.

Chuyện này có thể là trùng hợp à?

Người trong tay Yến Khâm, y cũng không gấp gáp gì lắm.

Lúc hạ triều, có Thừa tướng đảng đến dò thám, Yến Khâm giả bộ làm như không hề phát hiện ra thứ gì, hàn huyên vài câu rồi rời đi.

Cái đuôi đằng sau một đường đi theo y đến trong phủ.

Thừa tướng y đã sắp xếp cẩn thận, cũng không sợ những người này đến tìm.

Sơ Tranh lật danh sách, Nghênh Hương nhìn một chút, có chút kỳ quái: “Tiểu thư, ngài viết những cái tên này ra để làm gì?”

Nghênh Hương cảm thấy có vài cái tên khá quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra từng nghe qua ở đâu.

“Làm…” Sơ Tranh gấp danh sách lại: “Sư Dịch đang làm gì?”

“Hắn… Không biết ạ.” Nghênh Hương mờ mịt lắc đầu.

Sau khi về phủ Sư Dịch cũng không phải là thị vệ của tiểu thư nữa, nàng nghe người ta nói, hắn là mưu sĩ trong phủ.

Trước đó chỉ là đi kiêm chức làm thị vệ cho tiểu thư.

Bây giờ tiểu thư trở về phủ, việc này cũng coi như đã làm xong.

“Chuẩn bị chút đồ ăn, đưa qua.”

“Dạ.”

Nghênh Hương không dám hỏi nhiều vì sao, dựa theo phân phó của Sơ Tranh, đưa đồ đến chỗ ở của Sư Dịch.

Sư Dịch cầm kiếm chuẩn bị đi ra ngoài.

“Sư… Công tử.” Sư Dịch đã không phải là thị vệ, Nghênh Hương cũng không dám gọi thẳng tên, đành phải đổi một cách gọi trung tính.

Sư Dịch đóng cửa lại, xoay người lại.

Nghênh Hương bưng đồ tiến lên: “Tiểu thư bảo ta đưa tới.”

Những ngày này Sư Dịch vẫn luôn trốn tránh cô, nhưng thỉnh thoảng sẽ đứng trong bóng tối nhìn người kia một chút.

Hắn cũng không biết vì sao, khi trông thấy thì sợ hãi, khi không nhìn thấy lại muốn nhìn…

Sư Dịch rũ mắt xuống, giọng điệu lãnh đạm xa cách: “Không cần, thay ta cảm ơn tiểu thư.”

Nghênh Hương hít sâu một hơi: “Vậy thì không được, tiểu thư nói, nhất định phải đưa đến trong tay ngươi, nếu không thì ta cũng không cần trở về nữa.”

Nghênh Hương nói xong, nhét đồ cho Sư Dịch, sau đó vội vàng chạy đi.

Sư Dịch: “…”

Sư Dịch bưng đồ ném cũng không được, không ném cũng không xong, chỉ cảm thấy có chút bỏng tay.

Cuối cùng hắn vẫn cầm đồ trở về phòng.

Nghênh Hương trong bóng tối vỗ ngực thở phào.

Sư Dịch biết được tình hình từ chỗ Yến Khâm, cũng không yêu cầu muốn đi chém chết Thừa tướng, hơn nữa rất bình tĩnh nghe theo sắp xếp của Yến Khâm, đi giúp y làm mấy chuyện.

Thừa tướng mất tích một hai ngày có thể giấu được, nhưng mất tích mấy ngày thì sao?

Phủ Thừa tướng bây giờ đã rối loạn, cũng có chút tiếng gió truyền tới.

Lúc này Yến Khâm ra tay, có thể cực nhanh lôi kéo được một nhóm người, cũng có thể xúi giục một số người.

Chờ chuyện Thừa tướng mất tích triệt để tuôn ra, Yến Khâm đã chiếm thượng phong.

Cho dù Thừa tướng trở về, lúc này cũng sẽ không có kế gì khả thi.

Đương nhiên Thừa tướng tạm thời không thể quay về được.

Bản thân Yến Khâm cũng không phải người làm việc theo quy củ gì, cơ hội tốt như vậy, sao y có thể bỏ qua.

“Rốt cuộc Thừa tướng đi đâu rồi?”

“Sống không thấy người chết không thấy xác…”

“Ôi, nhìn người bên phía Thượng Thư Lệnh đắc ý kìa!”

“Cứ tiếp tục như thế thì phải làm sao đây?”

“Suỵt, Thượng Thư Lệnh đến đây.”

Mấy người trò chuyện nhất thời im bặt, nam nhân thân mang quan phục màu tím thẫm uy nghiêm đi qua bên cạnh bọn họ.

Chờ người đi rồi, mấy người mới dám tiếp tục thảo luận.

“Phải nhanh chóng tìm ra người chủ sự thôi, Thừa tướng cứ mất tích mãi, chúng ta làm sao bây giờ?”

“Đúng đúng đúng!!”

“Ta thấy cũng chỉ có Đào đại nhân thích hợp…”

“Đào đại nhân thích hợp chỗ nào, rõ ràng là Từ đại nhân thích hợp hơn!”

“Ta thấy…”

Khi Thừa tướng ở đây những người này đều rất an phận, bây giờ Thừa tướng không ở đây, trong nội bộ cũng không hài hòa gì.

Cuối cùng đẩy một người ra, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ổn định cục diện, căn bản không có cách nào chống lại Yến Khâm.

Cuối cùng lại bởi vì quyết đoán sai lầm, hại đến lợi thế bên phía bọn họ càng ngày càng ít.

Đọc truyện chữ Full