TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2032: Vấn tiên hoàng tuyền (5)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bồ gia chuyện vui vừa xong không tới hai ngày lại bắt đầu xử lý tang sự, tin tức Bồ Tử Thành tử vong truyền ra.

Không ít người đều cảm thấy có chút hoang đường.

Mấy ngày trước Bồ Tử Thành còn nhảy nhót tưng bừng, sao mới cách hai ngày mà đã chết rồi?

Bồ gia bên kia nói là chết bệnh.

Bệnh gì mà có thể trong thời gian mấy ngày, làm cho một người đang khỏe mạnh bỗng nhiên chết?

Bồ gia cũng rất bất đắc dĩ, bọn họ cũng không biết vì sao Bồ Tử Thành bỗng nhiên chết bệnh.

Những phóng viên săn tin cả ngày ngồi xổm ở bên ngoài, muốn đào chút tin tức mới.

Tất cả mọi người đang chờ xem cuối cùng chuyện này sẽ bộc phát ra tin tức gì lớn, nhưng mà tin tức lớn của Bồ gia chưa nổ ra, ngược lại mọi người phát hiện bên cạnh lục tục có người tử vong.

Người chết không phải nhân sĩ nổi danh, thì chính là bạn bè người thân của nhân sĩ nổi danh thân.

Rất nhiều người tuổi tác không lớn, cũng chết một cách không tài nào hiểu được.

Một người là bình thường, hai người là trùng hợp, vậy ba người bốn người… Vô số người thì sao?

Đột nhiên có nhiều người chết như vậy, các loại lời đồn lưu truyền trên mạng.

“Có phải là bệnh truyền nhiễm gì không?”

“Nói mới nhớ gần đây nhà tôi cũng có thân thích chết…”

“Tôi cảm thấy chính là bệnh truyền nhiễm, nếu không thì sao lại có chuyện nhiều người đồng thời tử vong như thế.”

“Đúng đúng đúng, tôi có một người thân làm việc ở XX, hôm qua, chỗ đó cũng đã chết một người!!”

Tin tức từ năm sông bốn bể truyền đến, mọi người phát hiện cũng không phải chỉ có người ở Kinh Nam Thành chết, mà nơi khác cũng có người tử vong.

“Chuyện lớn như vậy, sao phía trên không công bố tin tức gì hết vậy?”

“Nếu cứ tiếp tục chết như thế, không phải tất cả mọi người đều sẽ chết sao?”

“Không được, tôi phải đến bệnh viện kiểm tra!!”

Mọi người cảm thấy có thể là bệnh truyền nhiễm gì đó, không biết có rơi xuống trên mình không, dồn dập chạy đến bệnh viện.

Bệnh viện bên kia không biết gì cả, tự nhiên cũng không có kết luận gì, ngược lại có một số người kiểm tra ra một chút bệnh.

Tình hình lớn như vậy, cục quản lý sinh vật không biết bên kia cũng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

“Tô tiên sinh. Tỉ lệ tử vong của các khu vẫn đang tăng thêm, bình quân một tiếng có thêm một người…”

Tô Đề Nguyệt lật xem số liệu mới nhất được giao lên, chau mày.

“Phương thức những người này tử vong đều giống nhau, chúng tôi cố ý tìm mấy vị đồng ý cung cấp di hài để kiểm tra, xác nhận đều từng bị sinh vật không biết sống nhờ.”

Tô Đề Nguyệt nhíu mày lại thành hình chữ xuyên: “Còn phát hiện ra gì nữa không?”

“Căn cứ vào điều tra của chúng tôi, trước khi những người này tử vong, đều có người bên phía Vấn Tiên Lộ xuất hiện.”

Vấn Tiên Lộ…

Đáy lòng Tô Đề Nguyệt không kinh chút nào ngạc, cũng chỉ có họ mới có thể không cố kỵ gì làm ra động tĩnh lớn như vậy.

Tô Đề Nguyệt như có điều suy nghĩ một lát: “Tình huống bên ngoài bây giờ thế nào rồi?”

“Lòng người bàng hoàng. Tất cả mọi người rất lo lắng, chúng ta có cần liên hệ với phía trên, đăng một thông cáo trấn an trước không?”

Cứ tiếp tục như thế sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Tô Đề Nguyệt suy nghĩ một chút: “Đi liên hệ trước đi. Tôi ra ngoài một chuyến.”

“Tô tiên sinh, anh đi đâu vậy?”

“Có chút việc.”

Tô Đề Nguyệt lái xe đến Vấn Tiên Lộ, giữa ban ngày ban mặt, Vấn Tiên Lộ vắng ngắt, không có mấy người.

Tô Đề Nguyệt tìm tới Hoàng Tuyền Lộ, cửa lớn mở ra, y ló đầu nhìn vào bên trong một chút.

Sơ Tranh ngồi ở bên bàn, đang đóng gói đồ vật.

Bên cạnh có người máy đang hát kịch.

Trên cây chim chóc thành đôi

Nước biếc núi xanh mang theo nụ cười

Tiện tay hái một đóa hoa

Ta và nương tử cài trong tóc

(*Bài mà bé người máy hát là bài 夫妻双双把家还 (Vợ chồng đồng lòng trông nom việc nhà) Không biết dịch đúng không:> đoạn bé hát là 4 câu đầu của video trên, mình không tìm thấy bản vietsub của bài này, nên mọi người nghe cho biết thôi nha:>>)

Người máy vụng về dùng cánh tay ngắn chân ngắn của nó mà múa may, hình ảnh buồn cười không nói ra được.

“Này! Dòng trộm cắp nào đang ló đầu nhìn dáo dác ở đấy, mau chóng xưng tên ra!” Âm điệu của người máy đột nhiên thay đổi, chỉ về phía cổng.

Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn về phía cổng.

Gương mặt kia của Tô Đề Nguyệt không chút dấu hiệu báo trước xâm nhập vào trong tầm mắt.

“Anh tới làm gì?”

Sơ Tranh vẫn không chào đón Tô Đề Nguyệt.

“Mau nói!” Người máy phụ họa một tiếng.

Tô Đề Nguyệt đứng ở ngoài cửa, không có Sơ Tranh cho phép, cũng không vào trong, khá là lễ phép nói: “Sơ Tranh tiểu thư, động tĩnh gần đây của Vấn Tiên Lộ đã gây nên khủng hoảng cho người bên ngoài, không biết có thể có phương án giải quyết thích hợp hơn không?”

Sơ Tranh đã đoán được y tới là để hỏi việc này.

“Vấn Tiên Lộ làm việc như thế nào, cần anh can dự vào à? Không bằng Tô tiên sinh quản tốt chính mình trước đi.”

Người máy non nớt phụ họa: “Đúng thế!”

Tô Đề Nguyệt: “Sơ Tranh tiểu thư, Tô mỗ không có ý kia.”

“Vậy bây giờ anh ở đây là muốn nói gì?”

Người máy chống nạnh: “Mau cút!”

Chuyện cục quản lý sinh vật không biết làm, cũng không khác gì Sơ Tranh lắm.

Những sinh vật không biết kia vốn không thể lợi dụng nhân loại mà sống nhờ… Cho nên Tô Đề Nguyệt không phải đến tìm Sơ Tranh để nói đạo lý lớn lao gì.

Tô Đề Nguyệt: “Trước đó dường như Sơ Tranh tiểu thư không hề để bụng đến những chuyện này, sao lại đột nhiên làm lớn chuyện như vậy?”

Sinh vật không biết sống nhờ trong thân thể con người, ở Vấn Tiên Lộ bên này, có một số là được cho phép.

Cho nên đối với chuyện sống nhờ, chỉ cần không có náo ra chuyện quá lớn, kỳ thật bọn họ rất ít khi quan tâm.

Bây giờ đột nhiên náo ra động tĩnh lớn như vậy, sao Tô Đề Nguyệt không kỳ quái cho được.

“Đây là chuyện của tôi.”

“Không thể trả lời!”

Sơ Tranh một câu, người máy một câu, phối hợp đến phi thường ăn ý.

Tô Đề Nguyệt muốn hỏi ra thứ gì từ chỗ Sơ Tranh, thì còn khó hơn cả lên trời. Đi từ Vấn Tiên Lộ ra, Tô Đề Nguyệt thở dài, chạy về nơi tổ chức cuộc họp thương lượng chuyện kế tiếp.

Chung cư nào đó.

Một người đàn ông mặc âu phục giày ngồi trên ghế sofa bằng da, hắn ta vẫn đeo mặt nạ như cũ, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đen lạnh lùng tĩnh mịch.

Đằng sau có một người cúi đầu đứng đấy, chính là người đàn ông đầu hói – Bao Lỗi của nhà tang lễ.

Bao Lỗi: “Đại nhân, chúng ta tổn thất rất lớn, Vấn Tiên Lộ bên kia ra tay…”

Bao Lỗi không dám nói tiếng, bởi vì trên thân người đàn ông trên ghế sofa phát ra lãnh ý, làm ông ta sợ hãi theo bản năng.

Sau đó, người đàn ông kia cười lạnh một tiếng: “Bố trí nhiều người như vậy, bây giờ mấy người cho tôi thấy kết quả thế này đây?”

“…”

Bao Lỗi cũng không dám thở mạnh.

Bọn họ đã hao tổn mất một nhà tang lễ, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, vị đại nhân này tức giận cũng là bình thường.

Nhưng chuyện này cũng không trách bọn họ được.

Lúc ở nhà tang lễ, sao mà biết được sẽ dẫn cô ta tới chứ!

Nếu như nhà tang lễ không dẫn vị kia của Vấn Tiên Lộ tới, thì bây giờ cũng sẽ không phát sinh những chuyện này.

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra sai sót từ nhà tang lễ.

Người đàn ông đeo mặt nạ: “Bảo những người khác trốn kỹ cho tôi. Giảm tổn thất xuống đến thấp nhất.”

“Vâng… Vâng….” Bao Lỗi vội vàng đáp ứng: “Tôi lập tức đi sắp xếp.”

Bao Lỗi vội vàng rời đi.

Gian phòng đột nhiên yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức tựa như trong phòng không có ai. Người đàn ông đeo mặt nạ vô thanh vô tức ngồi ở chỗ đó, ánh mắt âm trầm, làm người ta sợ hãi không nói ra được.

Vấn Tiên Lộ.

Khương Tam Trản với mái tóc màu sắc cầu vồng gõ gõ cửa tiệm của Sơ Tranh, sau khi được cho phép, đi cùng Mai Cơ vào.

Mai Cơ lấy từ trong bụng con thỏ nhỏ màu hồng của cô ấy ra một ít mảnh kim loại hình tam giác.

Khương Tam Trản giải thích: “Sơ Tranh tiểu thư, đây là thứ chúng tôi phát hiện được trên người một số sinh vật không biết.”

Sơ Tranh giơ tay cầm một mảnh lên nhìn nhìn, giống y như những mảnh kim loại trước đó từng thấy.

“Những sinh vật không biết có được mảnh kim loại này rất khó nhìn ra…” Mai Cơ giơ lỗ tai con thỏ phát biểu: “Hoàn toàn giống như bật hack vậy.”

Đọc truyện chữ Full