TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2044: Chậm chạp muốn về (11)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh từ chối lời mời của Tần Kiều.

Tần Kiều bị Sơ Tranh từ chối đã quen, tiếc nuối ngồi xuống cùng Giản Hữu.

Trì Quy cũng coi như đã nhìn ra, vừa rồi động tác của Sơ Tranh nhanh như vậy, rõ ràng chính là vì trốn tránh nữ sinh này.

Mới đầu Trì Quy không hiểu, mấy phút sau hắn đã biết vì sao Sơ Tranh tránh như tránh rắn rết thế kia.

Người đằng trước Tần Kiều nghiêng đầu lại hỏi: “Tiểu tỷ tỷ, cô học lớp nào đấy?”

“Tớ á? Tới lớp 11, các cậu học lớp nào đấy? Nhìn các cậu đẹp trai như vậy, trước kia chưa từng thấy, là Hoa Hải à?” Tần Kiều đã mở máy hát ra, thì bạn đừng mơ mà bắt cô ấy đóng lại.

Không phải sao, chỉ qua hai phút, Tần Kiều đã bắt đầu thảo luận kịch bản với kẻ mà vài phút trước còn chưa quen biết.

Sơ Tranh thật sự không chịu được ồn ào như thế, nghiêng đầu sang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trì Quy dùng dư quang dò xét cô gái bên người.

Trước đó cô lấy Wechat của mình, còn tưởng rằng cô sẽ tìm mình.

Hắn đã làm tốt chuẩn bị nếu cô quấy rối mình thì sẽ kéo đen, kết quả người này căn bản không hề tìm mình.

Một lần cũng không!

Trì Quy bắt đầu hoài nghi mục đích cô add Wechat của mình… Không phải cô xin giùm người khác chứ?

Sơ Tranh không nói lời nào, Trì Quy cũng không lên tiếng, lấy điện thoại di động ra, hơi quay lưng về phía Sơ Tranh, lật đến avatar lạ lẫm trên danh sách bạn.

Sau khi ấn mở, Trì Quy càng không xác định đây có phải là cô không.

Vòng kết nối bạn bè chỉ hiện ba ngày, avatar là một tấm ảnh phong cảnh, không đăng gì… Sạch sẽ đến mức làm cho người ta không tìm được bất cứ manh mối gì.

Trì Quy liếc mắt qua ngắm Sơ Tranh.

Người sau đổi một tư thế càng thoải mái hơn, không biết đã đeo tai nghe từ lúc nào, đang xem điện thoại, điện thoại có miếng dán chống nhìn trộm, không nhìn thấy cô đang làm gì.

Vài giây sau Trì Quy cười một cái, quan tâm nhiều như vậy làm gì.

Trì Quy rời khỏi Wechat, bắt đầu tuần sát mấy app thường dùng trong điện thoại di động.

Các giáo viên trong trường nói, nếu đã đi ra ngoài chơi, vậy thì phải đi xa một chút, đi quanh cửa nhà mình thì có ý nghĩa gì nữa.

Cho nên…

Địa điểm bọn họ đi du lịch mùa thu là ở thành phố sát vách.

Học sinh trung học Đông Dương: “…” Không bằng giải đề.

Học sinh trung học Hoa Hải: “…” Sợ là bị điên rồi.

Thành phố sát vách đi xe buýt cũng phải cần tầm 4 tiếng, Sơ Tranh tăng tốc độ xem xong một bộ phim truyền hình, cũng không biết lĩnh ngộ được thứ gì, tự phát ngốc một lát.

Cô gỡ tai nghe xuống, quay đầu nhìn Trì Quy.

Cả người nam sinh không có sức lực gì, làm ổ trong chỗ ngồi, chân dài chống vào chỗ ngồi trước mặt, mới không làm cho hắn tuột xuống.

Hắn chuyên chú nhìn điện thoại di động, ngón tay thỉnh thoảng lướt lướt ở phía trên.

“Anh đang xem gì thế?”

Trì Quy xem đến chuyên chú, không chú ý tới Sơ Tranh, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng như thế, điện thoại lắc một cái, ngón tay cực nhanh ấn vào bên mép, màn hình tối xuống.

“Không có… Không có gì.”

Sơ Tranh cũng không thấy rõ hắn xem cái gì, lúc đầu không suy nghĩ nhiều, Trì Quy lại bày ra dáng vẻ như bị bắt tại trận thế kia, ngược lại làm Sơ Tranh ngờ vực.

Không phải là đang xem thứ gì đó không thể cho người ta thấy đấy chứ?

Sơ Tranh ngờ vực vài giây, nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Trì Quy: “Ừ?” Hỏi cái gì? Vừa rồi cô trông thấy cái gì rồi? Thời gian ngắn như vậy, chắc là chưa thấy rõ gì đâu nhỉ?

Sơ Tranh: “Lần đầu tiên tôi gặp các anh, các anh đang làm gì?”

Lần đầu tiên?

Ở trên con đường nhỏ trong trường học kia?

Trì Quy suy nghĩ một chút: “Không làm gì.”

“Trường học mất tiền có liên quan gì đến anh không?”

Trì Quy nhíu mày, quay đầu nhìn cô: “Bạn học, nếu tôi nhớ không nhầm, khoản tiền kia đã tìm được, liên quan gì đến tôi?”

“Anh chỉ cần trả lời tôi, có liên quan hay không.”

Trì Quy không hiểu thấu, đột nhiên bị người ta hỏi loại vấn đề này, không vui lắm: “Không.”

“Ừ.”

Sơ Tranh thu tầm mắt lại, không hỏi nữa.

Trì Quy ngồi vài giây, càng nghĩ càng khó chịu: “Không phải, cô có ý gì hả? Cô nghi ngờ tôi lấy khoản tiền kia à?”

“Không có.”

“Vậy vừa rồi cô hỏi như vậy là sao?”

Sơ Tranh hỏi lại: “Vậy anh có thể nói xem vì sao anh lại lén lén lút lút xuất hiện ở đó không?”

Trường học mất một khoản tiền lớn như vậy, gần đó còn có giám sát, có thể không tra đến trên đầu mấy người chắc?

Nếu không phải ta giải quyết trước, thì mi đã sớm bị xách tới văn phòng tam đường hội thẩm rồi.

Sơ Tranh cảm thấy khăn quàng đỏ trước ngực mình lại tươi đẹp hơn rồi.

Nhưng mà, người trộm tiền là ai?

Được rồi.

Dù sao cũng không liên quan đến ta.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô không cảm thấy cô rất không có trách nhiệm sao? 】 Vương Giả không nhìn được.

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: Ta còn phải có trách nhiệm kiểu gì nữa? Chỉ thiếu tay cầm tay đút cho hắn ăn nữa thôi!

【 Ta nói về việc trộm tiền cơ, cô như vậy là dung túng cho tội phạm. Nếu như không phải cô can thiệp vào, thì nói không chừng bây giờ trường học đã bắt được tên trộm chân chính rồi. Bây giờ hắn ta trộm tiền, sau này sẽ trộm cái gì nữa? 】

Sơ Tranh: Nếu như không bắt được thì sao? Vậy có phải Trì Quy sẽ là người có hiềm nghi lớn nhất không? Cuối cùng còn không phải ta đến thu thập cục diện rối rắm à?

Sơ Tranh biểu thị cô hiểu kịch bản, mới không mắc mưu.

Sơ Tranh: Mi cũng không phải thứ tốt lành gì, bớt lên mặt dạy đạo đức cho ta đi.

【…】 Vương Giả cảm thấy mình rất oan uổng, nó là một hệ thống tốt tuân thủ chuẩn nguyên tắc ngũ giảng, tứ mỹ, tam nhiệt ái*! Sao đến miệng cô lại không phải thứ tốt lành rồi? Nó là chim sao?

(* “Ngũ giảng, tứ mỹ, tam nhiệt ái” là các hoạt động như văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự, đạo đức, tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi, môi trường, tình yêu đối với quê hương, chủ nghĩa xã hội và Đảng Cộng sản Trung Quốc.)

Tức chết rồi.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời đổi khách sạn cấp 5 sao trở lên cho các bạn học của cô, thời hạn sáu tiếng. 】

Sơ Tranh: “…” Ông nội mi!

【 Tiểu tỷ tỷ, thật ngại quá, ta không có ông nội đâu. 】

Vương Giả ngữ điệu vui sướng, tiện xong liền chuồn.

Trì Quy không muốn nói tại sao mình lại xuất hiện ở đó, hắn nghiêng người sang, đối mặt với lối đi.

Một lát sau lại quay lại, muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời, lần nữa quay về phía lối đi nhỏ.

Trì Quy như bị tăng động, ở đó giày vò một hồi lâu.

“Trì ca, chơi game không?”

Phía trước có người mời Trì Quy chơi game.

Tâm trạng Trì Quy có chút phiền, không muốn chơi lắm, nhưng cuối cùng nghĩ lại, vẫn đồng ý.

“Chúng ta đổi chỗ!” Trì Quy nói một tiếng với người phía trước.

“Hả?” Du Tử Tích bị yêu cầu đổi chỗ ngồi rất đần độn: “Trì ca, anh ngồi chỗ ấy không phải rất tốt sao?”

Em gái người ta còn chủ động ngồi cùng anh kìa!!

Cậu qua làm sao mà được.

“Tớ đổi tớ đổi!!” Tần Kiều chủ động giơ tay.

Sơ Tranh vốn không thèm để ý, nghe thấy giọng nói của Tần Kiều, kéo Trì Quy chuẩn bị đứng dậy lại, dùng sức kéo xuống một cái, Trì Quy ngã về chỗ ngồi.

“Hắn không đổi.”

Tần Kiều: “…”

Du Tử Tích: “…”

Trì • người trong cuộc • Quy: “…”

Quần chúng ăn dưa còn lại: “…”

Bầu không khí trong xe có chút cổ quái.

Trì Quy đánh vỡ sự trầm mặc này: “Bạn học, đổi hay không là quyết định của tôi mà.”

Giọng nói Sơ Tranh hơi thấp, uy hiếp hắn: “Anh dám đổi, thì tôi dám ném anh xuống.”

Trì Quy: “…” Chỉ bằng cô? Cô cho rằng mình là kim cương đại lực chắc?

Trì Quy có thể đứng dậy rời đi, căn bản không cần nghe cô.

Nhưng không biết vì sao, cuối cùng Trì Quy lại lựa chọn nghe theo uy hiếp, phất phất tay: “Không đổi.”

Đám người: “…”

“Ai.” Không thể vui vẻ trò chuyện nhân sinh với kim chủ ba ba nhà mình, Tần Kiều rất mất mát, game cũng không muốn chơi, chuyên chú ăn uống.

Đọc truyện chữ Full