TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2050: Chậm chạp muốn về (17)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đi ra được một khoảng cách, Trì Quy nói: “Những lời bọn họ nói cô đừng để trong lòng, mấy người đó chính là như thế đấy.”

Cũng chỉ biết khua môi múa mép, lúc động thủ thật lại sợ đến một nhóm.

“Ừ.” Sơ Tranh không để tâm đáp một tiếng.

Trì Quy quay đầu nhìn cô, thấy cô cúi thấp đầu, cũng nhìn xuống theo, lúc này mới phản ứng được, mình còn đang nắm cổ tay Sơ Tranh.

Trì Quy đột nhiên buông tay ra: “Xin lỗi.”

“Cái gì?” Sơ Tranh ngẩng đầu, thẻ người tốt đột nhiên nói xin lỗi làm gì?

“Không phải cố ý kéo tay cô.”

Sơ Tranh nhìn cổ tay mình, kịp phản ứng: “Ồ, tôi không ngại.”

Vừa rồi cô căn bản không chú ý tới, cô đang suy nghĩ về mấy người lúc nãy.

Nếu như cô không tìm được Trì Quy sớm, có phải mấy người đó sẽ vừa vặn nhìn thấy một màn kia không.

Quả nhiên vẫn nên đánh bọn họ.

“Anh về trước đi.” Sơ Tranh đột nhiên nói một tiếng.

“Cô đi đâu?”

“Phòng vệ sinh anh muốn đi không?” Sơ Tranh mặt không đổi sắc chỉ vào bảng chỉ đường.

Trì Quy: “…”

“Sơ Sơ đâu?”

Tần Kiều đi lên chỉ nhìn thấy Trì Quy, kỳ quái nhìn xung quanh.

Trì Quy: “Phòng vệ sinh.”

“Ồ, tớ cũng đi.” Tần Kiều đi hai bước, lại hỏi: “Các cậu muốn đi không?”

Du Tử Tích: “Chị ơi là chị ơi, chị mời chúng tôi đi vệ sinh thích hợp sao?”

Tần Kiều: “Có gì mà không thích hợp, chẳng lẽ cậu muốn cùng vào nhà vệ sinh nữ với tớ?”

Du Tử Tích: “…”

Cuối cùng Tần Kiều vẫn đến phòng vệ sinh một mình.

Chờ cô ấy trở lại, kỳ quái hỏi Trì Quy: “Không phải nói Sơ Sơ đi sao? Sao tớ không nhìn thấy người?”

Phòng vệ sinh chỉ lớn như vậy, mà ngay cả cái bóng của Sơ Tranh cô ấy cũng không nhìn thấy.

Trì Quy nhíu mày, đáy lòng mơ hồ có chút suy đoán không tốt.

“Thầy ơi, các thầy đi đâu vậy ạ?” Tần Kiều đột nhiên hô về một phương hướng.

Hai giáo viên vội vã đi theo đường nhỏ chạy sang bên kia, căn bản không đáp lại Tần Kiều.

Trì Quy giật mình trong lòng, trực tiếp đi theo.

“Ối?”

“Trì ca chờ em với!”

“Các cậu chạy đi đâu thế?” Tần Kiều ngơ ngác, co cẳng đuổi theo.

Đám Trì Quy đuổi theo, vừa vặn trông thấy cảnh giáo viên túm lấy mấy người giận dữ mắng.

Sơ Tranh nhàn nhã đi tới từ một bên khác.

Thấy họ đứng ở chỗ này, lễ phép hỏi một câu: “Các cậu đều đi vệ sinh à?”

Đi vệ sinh cái gì?

Trời mới biết tại sao bọn họ lại chạy tới đây?

A! Bọn họ chạy theo Trì Quy?

“Không phải anh nói không đi sao?” Sơ Tranh nhìn về phía Trì Quy: “Lại mắc đái?”

Trì Quy: “…”

Con gái con nứa, nói chuyện có thể chú ý một chút không.

“… Ừ.” Trì Quy cúi đầu đi về phương hướng phòng vệ sinh, Du Tử Tích cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, cũng đuổi theo sát.

Giản Hữu đứng tại chỗ có chút không biết làm sao.

Mình nên đi theo bọn họ hay là ở lại mới tốt đây?

Tần Kiều cũng không đi… Cuối cùng Giản Hữu quyết định ở lại.

Tần Kiều vừa đi, không muốn đi thêm lần nữa, đang nhìn giáo viên răn dạy mấy nam sinh kia.

Mấy nam sinh này hút thuốc bị bắt tại trận.

Mấy nam sinh này cảm thấy rất quỷ dị, sao giáo viên lại đột nhiên chạy tới đây? Nhìn tư thế vừa rồi, rõ ràng là đã biết trước bọn họ đang hút thuốc ở đây!!

Chắc chắn là có người cáo trạng!

Sơ Tranh thâm tàng bất lộ, cùng Tần Kiều rời đi.

Leo núi rồi lại xuống núi, làm một đám học sinh bị giày vò quá sức, trở lại khách sạn, ai cũng nằm dài trong phòng, không muốn nhúc nhích.

Nhưng cũng có người tinh lực tốt, định đến chợ đêm gần đó dạo chơi.

Trong số những người này có —— Tần Kiều.

Sơ Tranh không biết cô ấy đào đâu ra tinh lực tốt như thế.

Sơ Tranh chỉ mở cửa một nửa, phòng ngừa Tần Kiều đi vào: “Tớ không đi.”

“Thật sự không đi sao?” Tần Kiều tội nghiệp đứng bên ngoài: “Đến cũng đã đến, không đi xem chẳng phải rất đáng tiếc sao.”

Sơ Tranh: “…”

Không đáng tiếc!

Tần Kiều năn nỉ hai phút đồng hồ, thấy Sơ Tranh không hề dao động, không tiếp tục cưỡng cầu, đi ba bước lại quay đầu nhìn lại.

Tần Kiều vừa đi không bao lâu, Sơ Tranh liền nhận được tin nhắn Wechat của Trì Quy.

Sau khi hai người kết bạn với nhau, cũng không ai nói chuyện với ai, câu “tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện” trên giao diện cực kỳ bắt mắt.

Bây giờ phía dưới câu nói kia, có thêm một câu nữa.

[ Trì Quy: Có rảnh không? ]

[ Sơ Tranh: Không. ]

Trì Quy bên kia yên tĩnh hơn một phút đồng hồ.

[ Trì Quy: Xuống dưới ăn một chút gì đi, cô có đi không? ]

Trì Quy gửi xong tin này, liền ném điện thoại di động sang bên cạnh, thở phào một hơi.

Ong ——

Trì Quy cứ như vậy nhìn màn hình điện thoại di động.

[ Sơ Tranh: Không đói bụng. ]

Trì Quy: “…” Được thôi, không đi thì không đi, sáng mai lại tìm cơ hội nói vậy.

Trì Quy rút từ trong balô mang đến ra một quyển manga lật xem.

Ước chừng ba phút sau, điện thoại của Trì Quy rung lên.

Hắn tưởng rằng Du Tử Tích lại làm trò gì, chậm rì rì duỗi tay ra mò điện thoại di động.

[ Sơ Tranh: Đi. ]

Trì Quy nhìn kỹ tên và avatar một chút, xác định mình không ấn sai khung chat.

Không phải vừa mới nói không đói bụng sao?

Tại sao lại muốn đi rồi?

Con gái hay thay đổi như thế sao?

[ Trì Quy: Vậy tôi chờ cô ở đại sảnh. ]

[ Sơ Tranh: Ừ. ]

Trì Quy đến đại sảnh, Sơ Tranh đã ở đó, hắn bước mấy bước qua: “Nhanh vậy?”

Du Tử Tích nói con gái nói đến ngay thì có lẽ còn chưa trang điểm, nói đang trên đường đến thì có lẽ còn chưa đi ra ngoài, nói sắp tới thì chính là vừa lên xe…

“Chỉ xuống thang máy, cần thời gian rất lâu sao?” Sơ Tranh không hiểu.

Trì Quy: “…”

“Đi thôi.” Trì Quy dẫn đầu đi ra bên ngoài.

Vị trí của khách sạn không tệ, gần đó có rất nhiều nơi bán đồ ăn ngon, cũng có các sạp hàng nhỏ bán các loại đồ chơi nhỏ.

Trì Quy cũng không đi lung tung, trực tiếp dẫn Sơ Tranh vào một cửa hàng.

Buôn bán rất tốt, chỗ ngồi chật ních, Trì Quy ỷ vào dáng dấp mình đẹp trai, để bà chủ sắp xếp cho hắn một vị trí không tệ.

“Muốn ăn gì?” Trì Quy đưa thực đơn cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh tiện tay chọn hai món, sau đó trả cho Trì Quy, Trì Quy chọn thêm hai món ăn nữa.

“Anh không chỉ đơn thuần gọi tôi xuống ăn cơm chứ?”

Trì Quy hơi nhíu mày: “Làm sao cô biết?”

Sơ Tranh: “Đoán.”

Căn cứ vào biểu hiện trước đó của Trì Quy, rõ ràng thái độ của hắn khá xa cách.

Sao có thể chủ động mời mình ăn cơm.

“Ồ…” Trì Quy vốn còn đang suy nghĩ xem làm sao để mở miệng, Sơ Tranh đã dẫn lời ra, hắn liền tiếp lời: “Đúng là có chút việc.”

Sơ Tranh ra hiệu hắn nói.

“Chuyện ở trên núi ngày hôm nay, tôi hi vọng cô có thể giúp tôi giữ bí mật.”

Sơ Tranh hiểu rõ: “Chuyện anh sợ rắn?”

“…” Trì Quy mỉm cười, có thể đừng xách ra được không? Còn có thể vui vẻ mà trò chuyện không đây!

“Tại sao tôi phải giữ bí mật giúp anh?” Sơ Tranh hơi ngửa người ra sau, tư thế có chút tiêu sái: “Anh cũng không phải là gì của tôi.”

“Vậy cô muốn thế nào mới bằng lòng giúp tôi giữ bí mật?”

“…” Muốn anh làm chút chuyện mà chủ nghĩa xã hội không cho phép miêu tả. “Khi tôi gọi anh, anh nhất định phải xuất hiện.”

Một bước đúng chỗ hơi khó, từ từ sẽ đến đi.

Trì Quy: “Bạn học Hàng, cô không cảm thấy điều kiện này hơi quá đáng sao?”

Sơ Tranh “A” một tiếng, cho một cái càng quá đáng hơn: “Vậy anh làm bạn trai tôi, nếu không thì tôi làm bạn gái anh cũng được.”

Trì Quy: “…”

Chọn A.

Đọc truyện chữ Full