TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2056: Chậm chạp muốn về (23)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Lỵ Lỵ rời đi, bầu không khí có hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh liền bị bọn người Du Tử Tích nói sang chuyện khác.

Lỵ Lỵ chờ đồ ăn lên mới trở về, tức giận ngồi ở bên kia, không cho Sơ Tranh sắc mặt tốt.

Nam sinh ngược lại rất khách khí xin lỗi cô.

Đợi mọi người ăn gần xong, Sơ Tranh đứng dậy đi toilet một chuyến, từ bên trong ra, liền thấy Lỵ Lỵ kia tựa ở cửa ra vào, bày biện tư thế rõ ràng chính là đang đợi cô.

Sơ Tranh ra ngoài mở vòi nước rửa tay: “Có việc?”

Lỵ Lỵ thông qua mặt gương nhìn cô: “Cách xa Trì ca một chút.”

“Dựa vào cái gì?” Sơ Tranh ngước mắt, đối đầu với tầm mắt cô ta: “Cô là gì của Trì Quy? Có tư cách gì mà quyết định bên cạnh hắn có ai?” Ta cũng chưa quản đâu! Ngươi là thứ gì chứ!

Lỵ Lỵ căm hận trừng cô, nói chắc nịch: “Trì ca sẽ không thích cô.”

Sơ Tranh đóng vòi nước lại, quay người mặt đối mặt với Lỵ Lỵ: “Không phải cô có bạn trai rồi à?”

Lỵ Lỵ nhíu mày: “Mắc mớ gì tới cô?”

Sơ Tranh: “Có bạn trai còn quan tâm những người con trai khác, thân ở Tào Doanh lòng ở Hán, bạn trai cô biết không?”

Lỵ Lỵ: “…”

“Tôi… Tôi cũng không phải thích Trì ca.” Lỵ Lỵ gấp gáp: “Tôi chỉ khuyên cô thức thời chút, Trì ca sẽ không thích loại người như cô.”

“Ồ.” Bây giờ không thích cũng không sao nha, dù sao cuối cùng cũng là của ta, của ta!

Lỵ Lỵ: “…”

Thái độ của Sơ Tranh quá bình tĩnh, Lỵ Lỵ giống như dồn toàn lực đánh vào bông, không kích thích được nửa điểm gợn sóng.

Sơ Tranh vẫy vẫy giọt nước trên tay, đi ra phía bên ngoài, khi đi ngang qua Lỵ Lỵ, cô hơi nghiêng đầu: “Cô có thể thích hắn, nhưng không nên vươn tay quá dài.”

Con ngươi Lỵ Lỵ hơi co rụt lại: “Cô…”

Sơ Tranh nghênh ngang rời đi, căn bản không cho Lỵ Lỵ cơ hội nói chuyện.

Lỵ Lỵ mờ mịt đứng tại chỗ, hình như mình đến uy hiếp cô, sao bây giờ lại bị uy hiếp ngược lại rồi?

Sơ Tranh trở lại chỗ ngồi, không biết Trì Quy đi đâu rồi, không ở vị trí.

“Hắn đi đâu?”

“Ra ngoài nghe điện thoại.” Du Tử Tích nháy mắt ra hiệu: “Yên tâm, Trì ca sẽ không chạy.”

Du Tử Tích hất cằm về phía cổng: “Không phải về rồi đấy sao?”

Trì Quy cầm điện thoại di động trở lại chỗ ngồi, bên cạnh có người đưa đồ cho hắn, Trì Quy để điện thoại di động xuống nhận lấy.

Sơ Tranh liếc mắt qua nhìn thấy màn hình điện thoại của Trì Quy.

Sau đó liền nhìn thấy câu này —— Rốt cuộc anh có thích người ta khôngggg!

Người gửi —— Du Tử Tích.

Sơ Tranh: “????”

Sơ Tranh nhìn về phía Du Tử Tích đang nói chuyện cùng một nam sinh bên cạnh, ánh mắt nghi ngờ lưu chuyển qua lại giữa hai người.

Hai người này luôn luôn nói thì thầm, trước đó cô đã cảm thấy có chút kỳ quái.

Không nghĩ tới lại kích thích như thế.

Tình huynh đệ thời chủ nghĩa xã hội sao?

Không đúng!

Hắn là thẻ người tốt của ta mà!

Mẹ nó tên này là tình địch à! Rút đao đi! Vì chính nghĩa của chúng ta mà chiến!

【…】 Rút đao cái quỷ chứ! Tiểu tỷ tỷ cả ngày đều bổ não những thứ gì vậy, phát cái nhiệm vụ để cô thức tỉnh não đi!

【  Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tính tiền cho bữa cơm này, thời hạn ba mươi phút. 】

Các loại hình ảnh trong đầu Sơ Tranh bị nhiệm vụ đánh bay.

Miễn cưỡng mỉm cười. jpg

Trì Quy đã ngồi trở lại, hắn quay đầu nhìn Sơ Tranh một chút: “Cô ăn no chưa?”

“Rồi.”

“Còn muốn ăn chút gì nữa không?”

“Không muốn.”

Trì Quy cảm thấy Sơ Tranh có chút kỳ quái, nhưng tạm thời lại không nói nên lời được.

Sơ Tranh lần nữa đứng dậy, Trì Quy theo bản năng hỏi: “Đi đâu đấy?”

“… Toilet.”

Trì Quy: “Không phải cô vừa mới đi sao? Sao lại đi nữa?”

Sơ Tranh: “… Tôi cứ muốn đi.”

Trì Quy: “…”

Được thôi.

Tâm tư con gái đừng đoán thì hơn.

Sơ Tranh lấy cớ đi toilet đi thanh toán.

Giá cả tiệm này cũng không cao, nhiều người như vậy AA chia nhau, đại khái mỗi người cũng chỉ bốn, năm mươi đồng.

Đợi mọi người cơm nước xong xuôi đi tính tiền, thì được cho biết đã thanh toán rồi.

“Ai thanh toán?”

Ông chủ ngẩng đầu tìm kiếm trong đám người một vòng, cuối cùng chỉ vào bóng lưng rời đi ở cổng: “Chính là cô bé kia.”

“Hàng Sơ Tranh?”

Sơ Tranh là người của Trì Quy, bọn họ căn bản không dám để cho Sơ Tranh bỏ tiền, ai biết người ta đã đi thanh toán từ trước luôn rồi.

“Nghỉ mà cô vẫn trọ ở trường à?”

Trì Quy đưa Sơ Tranh về, thấy cô vẫn đi về phía trường học, có chút kỳ quái.

“Ừ, không được sao?” Trường học không nói không thể ở mà!

“Không trở về nhà à?” Nghe nói rất nhiều học sinh Đông Dương đều không trở về nhà, có cần phải liều mạng học tập như vậy không?

“Bên ngoài không có chỗ ở.” Vương bát đản không bảo mua, cô cũng lười đi mua, ở đâu cũng giống nhau cả mà.

“…” Trì Quy hơi chần chờ: “Nhà cô không ở đây à?”

“Không có nhà.”

Trì Quy sững sờ, không có nhà? Không có người thân sao?

Ánh sáng vàng ấm áp của đèn đường từ đỉnh đầu rơi xuống, bao phủ trên thân cô gái, dường như khảm cho cô một phạm vi mông lung.

Từ vị trí của hắn, rất dễ dàng trông thấy sườn mặt xinh đẹp của cô gái, lông mi dài rũ xuống, ngăn trở cảm xúc nơi đáy mắt.

Trong đầu Trì Quy không tự chủ được hiện lên mấy hình ảnh.

Giây lát sau, hắn đột nhiên giật mình một cái.

Hơi bối rối dời ánh mắt, nhìn bụi cây phủ thêm một lớp bụi ở ven đường, khô cằn tiếp lời câu phía trên: “Chỉ có một mình cô sao? Cha mẹ của cô đâu?”

Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn: “Tin tức về gia đình, hẳn là khi quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước mới có thể tìm hiểu chứ?”

Trì Quy: “…”

Quan hệ tiến thêm một bước…

Bên tai Trì Quy dần dần nóng lên, hắn chỉ chỉ cổng trường học: “Đến rồi, đi vào đi.”

“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Trong lòng Trì Quy không yên, không muốn trò chuyện lắm: “Thời gian không còn sớm nữa, có chuyện gì thì hôm nào rồi nói sau.”

Sơ Tranh nghiêm túc nói: “Tôi muốn hỏi bây giờ.”

Trì Quy: “…”

Nếu cô lại nói câu kia, hắn nên từ chối hay là đồng ý đây?

“Cô… Muốn hỏi cái gì?”

“Anh và Du Tử Tích có quan hệ thế nào?”

“???” Chỉ hỏi cái này? “Bạn học.”

“Còn gì nữa?”

“Bạn cùng phòng.”

“Còn gì nữa?”

“Bạn bè.”

“Hết rồi?”

“…”

Còn có thể có gì nữa?

“Cậu ta thích anh?”

Kỳ thật câu nói kia cũng có thể là do Trì Quy gửi, nhưng Sơ Tranh cảm thấy rất không có khả năng.

Đừng hỏi vì sao.

Hỏi thì chính là trực giác.

Trì Quy bị câu nói này của Sơ Tranh chấn trụ: “Cậu ta… Thích tôi? Vì sao cô lại hỏi như vậy?” Điên rồi sao? Tại sao Du Tử Tích lại thích hắn được? Hắn là nam mà!

Sơ Tranh vô cùng thành thật: “Tôi nhìn thấy tin nhắn cậu ta gửi cho anh.”

Tin nhắn?

Tin nhắn gì?

Trì Quy lấy điện thoại di động ra, trước tiên xem tin nhắn một chút, không thấy có tin nhắn gì, lại ấn vào Wechat.

Không cần ấn mở đã nhìn thấy câu nói sau cùng của Du Tử Tích.

Trì Quy: “…”

Câu nói kia chỉ nhìn như vậy quả thật có chút làm cho người ta hiểu lầm…

Nhưng Du Tử Tích căn bản không phải ý này.

“Anh có thể không thích tôi, nhưng anh cũng không thể thích người khác, nam hay nữ cũng không được.”

Trì Quy chưa kịp giải thích, thì đã nghe thấy Sơ Tranh nói tiếp.

Khóe miệng Trì Quy hơi co giật: “Bạn học Hàng, cô không cảm thấy cô như vậy rất là bá đạo sao?”

Không thích cô thì cũng không thể thích người khác?

Làm gì có đạo lý như vậy.

“Ừ.” Sơ Tranh gật đầu: “Cho nên làm phiền anh thích ứng nhiều hơn.”

Trì Quy: “…”

Câu làm phiền này của cô nói thật có “thành ý” nha!

Đọc truyện chữ Full