TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2059: Chậm chạp muốn về (26)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

“Anh thích…”

“Không thích.” Trì Quy phủi sạch quan hệ: “Tôi chỉ tùy tiện lật đến! Không phải tôi thích xem.”

“Ồ.” Ta cũng không nói gì mà.

Một tiếng “ồ” kia của Sơ Tranh làm Trì Quy cảm thấy cô có ý khác, vành tai đỏ bừng một mảnh.

Trì Quy: “Tôi đi trước, cô cho tôi ra ngoài đi.”

“Không cho.” Sơ Tranh ngồi bất động.

“Bạn học Hàng Sơ Tranh…”

Sơ Tranh từ dưới đáy bàn giữ chặt tay hắn: “Tôi viết xong rồi cùng đi.” Giọng trần thuật, cô đã quyết định xong.

Trì Quy: “???”

Trì Quy bị chặn ở bên trong, căn bản không ra được.

Tay mình còn bị Sơ Tranh nắm, hoàn toàn không có ý định buông ra.

Trì Quy quay đầu nhìn xung quanh một chút, thấy mọi người cũng không chú ý đều bên này, lại hơi thở phào.

“Buông tôi ra.”

“Vì sao?”

Trì Quy muốn nói thế này còn ra thể thống gì, chúng ta lại không có quan hệ gì…

Nhưng lời đến khóe miệng lại biến thành: “Thế này thì cô viết chữ kiểu gì?”

Sơ Tranh lắc lắc tay phải đang cầm bút, một tay không trở ngại ta viết chữ.

Trì Quy: “…”

Kỳ thi cuối kỳ đúng hẹn mà tới, thi xong, trừ lớp 12, học sinh còn lại đều giống như được giải thoát, chạy ra khỏi cổng trường như ngựa hoang thoát cương.

Lớp 12 còn phải học tiếp, trường học cũng không đóng cửa.

Sơ Tranh cảm thấy nghỉ đông ở trường học không tiện lắm, nên đi ra ngoài kiếm một căn nhà.

Trong lúc nghỉ đông, Sơ Tranh cũng chỉ hàn huyên với Trì Quy vài câu trên Wechat, không hề gặp mặt.

Lúc nhàm chán, Sơ Tranh dựa vào ký ức tìm ra bộ manga mà Trì Quy đọc.

Đọc xong manga, Sơ Tranh cũng không cảm thấy đẹp cỡ nào, còn không bằng xem phim truyền hình, dù sao còn có thể tua nhanh tốc độ.

Sao thẻ người tốt lại thích xem cái này?

Bạn nhỏ phản nghịch như vậy, mà lại thích đọc Shoujo Manga… Mẹ nó đây là cách bố trí thần tiên gì?

Không hiểu nổi thẻ của ta.

Quá khổ.

Sơ Tranh làm ổ trong phòng, khi thật sự cần mới ra ngoài một chuyến.

Lúc chạng vạng tối hôm nay, Sơ Tranh đi ra ngoài ăn cơm, ăn xong ra mới phát hiện trời mưa.

Sơ Tranh vừa chuẩn bị ra ngoài, liếc mắt qua nhìn thấy trên con đường đối diện có một bóng dáng khá quen thuộc.

Trì Quy?

Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Bước chân Sơ Tranh khẽ chuyển, thay đổi phương hướng, đi qua con đường đối diện.

Trì Quy không che ô, mặc cho nước mưa thấm ướt quần áo trên người hắn, tóc ướt sũng dán vào hai bên gương mặt.

Nếu như không phải gương mặt kia thật đẹp, thì hình tượng lúc này tuyệt đối sẽ chật vật đến mức làm người ta không muốn nhìn thêm.

Trì Quy đi rất chậm, như du hồn, đi lên phía trước theo lối đi bộ, đụng vào người ta cũng không có phản ứng gì.

“Trì Quy.” Sơ Tranh đuổi kịp hắn, giữ chặt hắn.

Trì Quy bị ép dừng lại, trong tầm mắt mơ hồ, khuôn mặt của cô gái dần dần rõ ràng.

Là cô à…

Không biết vì sao, trái tim đang treo giữa không trung không chịu rơi xuống, trong nháy mắt khi nhìn thấy cô, lại giống như có nơi đặt vào.

Dưới đáy lòng có một giọng nói thúc giục hắn, ôm cô một cái…

“Anh đang làm gì thế?” Sơ Tranh đẩy hắn vào nơi có thể che mưa bên cạnh: “Thấy mưa chơi vui…”

Sơ Tranh còn chưa nói hết lời, Trì Quy đã ôm lấy cô.

Lồng ngực nam sinh rộng rãi, nhưng đáng tiếc không có ấm áp, chỉ có ướt át băng lãnh.

“…”

Làm gì?

Chủ động như thế sao?

Vậy ta không khách khí nữa!!

“Dẫn tôi về nhà.” Giọng nói Trì Quy khô khốc, lộ ra sự mệt mỏi, hơn phân nửa lực lượng đều đặt trên người Sơ Tranh: “Được không?”

Sơ Tranh hơi kinh ngạc, không xác định hỏi: “Anh chắc chắn muốn về với tôi?”

Trì Quy chậm rãi buông cô ra: “Là tôi…”

Sơ Tranh giơ tay ôm lấy hắn, khẽ vuốt phía sau lưng hắn: “Dẫn anh trở về.”

Cảm xúc của Trì Quy không đúng, sau khi tắm rửa xong, thì ngồi ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhúc nhích.

Sơ Tranh chỉnh nhiệt độ lên cao hơn một chút, cầm thuốc cảm dự phòng đi qua: “Uống.”

Trì Quy cũng không hỏi đó là gì, trực tiếp uống hết, sau đó tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Đói không?”

Trì Quy lắc đầu.

“Phòng bếp có đồ ăn, anh đói thì tự đi ăn nhé.”

Sơ Tranh cũng không hỏi hắn chuyện gì xảy ra, dặn dò xong mấy câu này, trực tiếp lui ra ngoài.

Cửa phòng khép lại, toàn bộ không gian trở nên tĩnh mịch.

Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào hơn một phút đồng hồ, quay người rời khỏi đó đi đến phòng khách, lấy điện thoại tìm ra avatar của Du Tử Tích.

[ Sơ Tranh: Cậu biết Trì Quy ở đâu không? ]

[ Du Tử Tích: Không biết, tôi cũng đang tìm anh ấy. ]

[ Sơ Tranh: Xảy ra chuyện gì? ]

[ Du Tử Tích: Ai… Không có gì, tiểu tỷ tỷ, nếu cô nhìn thấy anh ấy, thì làm phiền cô gọi cho tôi một chút. ]

Sau đó Du Tử Tích không có động tĩnh gì nữa.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm khung chat, thần sắc hơi nghiêm túc.

Nửa tiếng sau.

Sơ Tranh lần nữa gửi tin nhắn cho Du Tử Tích.

[ Sơ Tranh: Trì Quy ở chỗ tôi. ]

Mấy phút sau Du Tử Tích trực tiếp gọi điện thoại tới, Sơ Tranh nhìn về phương hướng phòng ngủ một chút, nhận điện thoại.

“Trì ca ở cùng với cô sao?” Bên phía Du Tử Tích rất ồn ào, nghe tiếng có lẽ là đang ở bên ngoài.

“Ừ.”

“Quá tốt rồi… Vậy… Bây giờ hai người đang ở đâu?”

Sơ Tranh báo địa chỉ chỗ mình, Du Tử Tích nói cậu ta lập tức tới ngay.

Một tiếng sau Du Tử Tích chạy tới, trên người cũng ướt đẫm, thở hồng hộc nhìn Sơ Tranh: “Trì ca đâu?”

“Trong phòng.” Sơ Tranh chỉ vào phòng: “Hắn sao thế?” Đây mới là mục đích chủ yếu mà Sơ Tranh gọi Du Tử Tích đến.

“Tôi đi xem Trì ca một chút…” Du Tử Tích vươn chân ra lại thu lại: “Có thể đi vào không?”

Sơ Tranh nghiêng người để cậu ta vào, nhưng cũng không để cậu ta vào quấy rầy Trì Quy, chỉ để cậu ta đứng ở cửa ra vào nhìn một chút.

Xác định Trì Quy an toàn, cảm xúc cũng coi như ổn định, lúc này Du Tử Tích mới thở phào.

Cửa phòng khép lại, Du Tử Tích tò mò hỏi: “Sơ Tranh tiểu tỷ tỷ, cô gặp phải anh ấy ở đâu vậy?”

“Trên đường.” Sơ Tranh hỏi lại một lần: “Sao hắn lại thế này?”

Du Tử Tích hơi do dự, nhìn Sơ Tranh, lại nhìn cửa phòng đóng chặt: “Chuyện đó… Sơ Tranh tiểu tỷ tỷ, có phải cô thích Trì ca nhà chúng tôi không?”

“Tôi biểu hiện không đủ rõ ràng?”

“…” Rất rõ ràng.

Dù sao vị tiểu tỷ tỷ này, trừ Trì Quy, thì ngay cả đối với Tần Kiều cũng không muốn phản ứng.

Đám bọn họ…

Cũng chỉ khi Trì Quy ở đó, cô mới có thể để ý một tí, bình thường cô trông thấy đều có thể giả bộ như không nhìn thấy, cực kỳ vô tình.

“Cha mẹ Trì ca đang đòi ly hôn.” Du Tử Tích thở dài: “Nhưng bọn họ đều không muốn nuôi Trì ca.”

Cha mẹ Trì Quy mặc dù duy trì mối quan hệ vợ chồng ở mặt ngoài, nhưng kỳ thật ai cũng có người mới ở bên ngoài.

Hai người bởi vì Trì Quy và vấn đề tài sản chung, chưa đàm phán được, cho nên vẫn chưa ly hôn.

Nhưng bình thường hai người này cơ hồ đều không ở nhà, bọn họ có nhà ở bên ngoài. Ngẫu nhiên trở về, cũng quậy cho nghiêng trời lệch đất.

Mà Trì Quy tựa như bóng da, bị hai người đá tới đá lui, đều không tình nguyện nuôi dưỡng.

Ngày hôm nay hai người kia cãi nhau ở nhà, Trì Quy vừa vặn trở về.

Mẹ Trì Quy phát cơn giận lên hắn, oán giận đã đọng lại nhiều năm trong Trì Quy bộc phát.

Du Tử Tích: “Ngày hôm nay đúng lúc tôi đến tìm Trì ca, nên mới bắt gặp… Nếu không thì tôi cũng không biết có chuyện này xảy ra.”

Trì ca nhà mình thật sự rất đáng thương.

Đọc truyện chữ Full