TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2080: Khoảng cách năm ánh sáng (9)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Người xâm nhập không biết lẻn vào bằng cách nào, căn bản không cho bọn họ quá nhiều cơ hội phản ứng, tạo ra vụ nổ ở khu vực nội bộ, hình thành không gian độc lập đóng kín.

Sơ Tranh và đôn đốc Diêu tách ra hành động.

Đôn đốc Diêu nghĩ cách đến phòng điều khiển, Sơ Tranh đi giải quyết người xâm nhập lẻn vào.

Trên hành lang khói mù tràn ngập, trừ tiếng cảnh báo bén nhọn chói tai, và chiến hạm thỉnh thoảng bị công kích phát ra chấn động xóc nảy, thì cũng không còn động tĩnh gì khác.

“Sơ Sơ! Cẩn thận!”

Tiếng hét hoảng sợ vang lên ở phía sau.

Sơ Tranh nhìn thấy một bóng đen ở phía sau từ trong vật kim loại phản quang bên cạnh, lúc này thân hình Sơ Tranh nhún xuống, hơi nhún chân trượt về phía sau, từ bên cạnh bóng đen trượt đến đằng sau.

Sơ Tranh nhấc chân, đá vào sau lưng đối phương.

Sơ Tranh còn chưa kịp bổ cái thứ hai, một vệt sáng bay tới, đánh trúng bóng đen kia, bóng đen biến mất trong chùm sáng ngay tại chỗ.

Sơ Tranh: “…” Cho ta một cơ hội phát huy được không!

“Sơ Sơ!”

Lộ Triệu Niên cầm vũ khí, vọt nhanh tới, thần sắc trên mặt khẩn trương lại lo lắng.

“Em không sao chứ?”

“Có bị thương không?”

Câu hỏi của Lộ Triệu Niên liên tiếp nhảy ra, tư thế kia như hận không thể tự động tay kiểm tra vậy.

Đại khái là trở ngại quan hệ của Sơ Tranh và mình bây giờ, khắc chế không dám động thủ.

Sơ Tranh trầm mặc vài giây, nghiêm mặt đáp: “Không sao.”

Lộ Triệu Niên thở phào: “Đôn đốc Diêu đâu?”

“Phòng điều khiển.” Sơ Tranh tích chữ như vàng.

Lộ Triệu Niên nhíu mày, nói: “Không biết những người này có lai lịch gì, chúng ta tập hợp lại với những người khác trước rồi nói.”

Sơ Tranh: “…”

Sơ Tranh một đường ngang qua, thứ trông thấy nhiều nhất chính là thi thể, tùy ý nằm trong lối đi nhỏ trên hành lang.

Chiến hạm trước đó còn toàn thân sáng tỏ, lúc này khắp nơi đều là cảnh hoang tàn sau khi đánh nhau.

Tần số truyền tin trong chiến hạm hoàn toàn mất đi hiệu lực, không liên lạc được với những người khác, cũng không liên lạc được với phòng điều khiển.

“Xì xì…”

Ánh đèn hai bên hành lang lấp lóe, có xu thế sắp tắt.

Sơ Tranh chỉ ngẩng đầu nhìn một chút, tăng thêm tốc độ đi lên phía trước, trong một cái khoang trước mặt, có không ít người bị nhốt, Sơ Tranh thuận tay đưa bọn họ ra.

“Phó đôn đốc Lương!”

Sơ Tranh đảo mắt qua bọn họ: “Gặp phải người xâm nhập?”

“Không có… Ngay từ đầu chúng tôi đã bị vây ở đây.”

“Người xâm nhập là ai?”

“Vì sao lại công kích chúng ta? Nơi này là tinh vực của chúng ta mà, ai lại có lá gan lớn như thế?”

Sơ Tranh: “…”

Ngươi hỏi ta? Ta đi hỏi ai đây!

Ta chỉ muốn yên lặng leo lên làm quan chấp hành, trời mới biết vì sao lại xảy ra loại chuyện này!

Loại chuyện như nằm mà cũng thắng, quả nhiên sẽ không xuất hiện trên thân nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta.

“Các anh…”

Sơ Tranh còn chưa nói hết lời, toàn bộ chiến hạm đã nghiêng sang một bên.

Có người bổ nhào sang bên cạnh nhìn ra bên ngoài, sau đó hô lớn một tiếng: “Không xong rồi, chiến hạm sắp rơi rồi!”

“Đến khoang thoát hiểm!” Sơ Tranh lập tức chỉ huy bọn họ: “Đừng nhìn nữa!”

Đám người vốn còn chút bối rối, thấy Sơ Tranh trấn định như thế, lập tức theo thứ tự rời đi.

Lộ Triệu Niên không nhúc nhích, ánh mắt y hơi phức tạp nhìn Sơ Tranh.

Cô gái nhỏ trong ấn tượng của y đã hoàn toàn thay đổi, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Cô không cần sự trợ giúp của mình đã có thể làm tốt mọi chuyện, bình tĩnh lại lý trí…

Lộ Triệu Niên hoàn hồn, thu liễm tâm trạng, đuổi theo sát rời đi.

Mặt trời chói chang thiêu đốt mặt đất, mắt trần có thể thấy hơi nóng bốc hơi trong không khí.

Mặt đất nứt ra một khe rãnh, uốn lượn kéo dài đến phương xa.

Sơ Tranh ngồi trên một tảng đá, đang uống nước, phía sau cô là khoang thoát hiểm tan ra thành từng mảnh.

Bọn họ vừa đến khoang thoát hiểm, toàn bộ chiến hạm bỗng phát sinh nổ lớn.

Tốc độ kia dù là Sơ Tranh cũng không cứu vãn được gì.

Cô chỉ có thể ném càng nhiều người hơn vào trong khoang thoát hiểm trước khi vụ nổ diễn ra.

Sau đó…

Sau đó thì cô ở chỗ này.

Nhóc đáng thương mới rời khỏi tinh cầu hoang, mẹ nó bây giờ lại trở về trước lúc giải phóng.

Sơ Tranh ném bình không trong tay đi, đưa mắt nhìn tứ phương.

Nơi này chỉ có một mình cô, cũng không biết những người khác rơi ở nơi khác, hay là…

Sơ Tranh thử dùng thiết bị cá nhân liên hệ với những người khác, nhưng đáng tiếc không có bất kỳ đáp lại gì.

“Vương bát đản, mở hướng dẫn.”

【  Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu hoạch được tinh thạch Xích Đồng ×10, thời hạn ba ngày. 】

Sơ Tranh: “…”

Ta bảo mi mở hướng dẫn cho ta, không bảo mi phát nhiệm vụ cho ta đâu?

Dã ngoại hoang vu…

Chờ chút!

Nơi này có người?

Con chó điên Vương bát đản này không có khả năng phát nhiệm vụ cho cô ở nơi dã ngoại hoang vu.

Vương Giả phát nhiệm vụ, chậm rãi cho ra bản đồ hướng dẫn.

Sơ Tranh nhìn thấy bảng trò chơi có một dấu chấm than, Sơ Tranh thuận tay ấn mở, điểm màu lục đại biểu cho đồng đội cách cô không xa.

[ Chủ tuyến: Mời người chơi trở thành quan chấp hành, tiến độ 15%]

Vượt qua 10%, cho nên có thể nhìn thấy bản đồ…

Bản đồ của Vương Giả cũng trùng hợp với bản đồ của trò chơi, mục đích cuối cùng là một nơi.

Sơ Tranh so sánh giữa hai bản đồ, bản đồ của Vương Giả rõ ràng càng chính xác cao cấp hơn.

Chậc.

Sơ Tranh đóng bản đồ lại, đứng dậy đi về phương hướng bản đồ chỉ.

Chỉ đi đến điểm cuối của bản đồ, Sơ Tranh đã dùng thời gian hai ngày.

Trên đường không hề gặp phải một người sống hay vật sống nào, ngược lại nhìn thấy khoang thoát hiểm, nhưng bên trong không có ai.

Sơ Tranh đứng ở trên cồn cát hơi cao hơn một chút, nhìn xuống phía dưới.

Phía dưới có một thành trấn sắt thép, nhìn vô cùng cũ nát, chiếm diện tích lại rất lớn.

“Này!”

Giọng nói non nớt của đứa trẻ nhỏ từ phía sau truyền đến, Sơ Tranh quay đầu nhìn ra phía sau.

Một đứa trẻ bám lấy cột đá vôi, chỉ lộ ra cái đầu bẩn thỉu, con ngươi đen bóng cảnh giác lại tò mò nhìn chằm chằm cô.

“Chị là ai?” Đứa trẻ nhỏ hỏi: “Đứng ở đây làm gì?”

Sơ Tranh giẫm lên đá vụn đi xuống: “Nhóc là người nơi này?”

“…” Đứa trẻ nhỏ rụt rụt ra phía sau, một giây sau xoay người chạy.

Sơ Tranh giơ tay lên, đứa trẻ nhỏ ngã ầm xuống đất, gặm đầy miệng bùn.

Nó dùng cả tay chân bò dậy, hoảng sợ nhìn Sơ Tranh.

Sơ Tranh đi đến trước mặt đứa trẻ nhỏ, ngồi xổm người xuống, lấy một miếng bánh năng lượng ra đưa tới: “Cho.”

Con ngươi đen bóng của đứa trẻ nhỏ sáng lên, theo bản năng nuốt nước miếng.

Sơ Tranh ra hiệu nó cầm lấy.

Đứa trẻ nhỏ vươn tay, lại chần chờ, buông xuống, nhưng ánh mắt không nhịn được lưu chuyển trên bánh năng lượng, không nhịn được dụ hoặc lần nữa vươn tay, sắp đụng phải, lại đột nhiên rụt về.

Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Sơ Tranh giơ tay cũng mệt, trực tiếp nhét vào trong tay nó.

Đứa trẻ nhỏ cầm bánh năng lượng rồi rụt lại, lột giấy đóng gói bên ngoài ra, ăn như hổ đói nhét vào trong miệng.

“Nhóc là người nơi này?”

Đứa trẻ nhỏ vừa gặm vừa gật đầu.

Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh nó: “Tình huống bên trong thế nào?”

Đứa trẻ nhỏ liếc nhìn cô một cái, rụt rè hỏi: “Chị từ đâu tới?”

Sơ Tranh: “Đế Đô Tinh.”

Không biết có phải đứa trẻ nhỏ không biết Đế Đô Tinh là nơi nào hay không, mà có chút mờ mịt, sau đó đột nhiên tung ra một câu: “Em đã nhìn thấy mấy người ăn mặc giống như chị.”

Ăn mặc giống như cô? Vậy thì chắc là người trên chiến hạm.

“Còn sống?”

Đứa trẻ nhỏ gật đầu, lại bổ sung một câu: “Nhưng mà bị giam lại.”

Đọc truyện chữ Full