TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2104: Khoảng cách năm ánh sáng (33)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Hai tiếng sau Sơ Tranh tới đón Uất Thì, bọn họ đi từ dưới đất, người không nhiều, cũng chỉ có mấy người.

Không có bến cảng lớn như bình thường, mà đi đến nơi nhân khẩu thưa thớt.

Tới nơi, Uất Thì mới phát hiện kề bên này vẫn còn có một cái bến cảng.

Nghĩ lại, kỳ thật mình cũng không quen thuộc nhiều về Đế Đô Tinh, không biết cũng bình thường.

Sơ Tranh dắt hắn đi qua hành lang thủy tinh, tùy ý giải thích một câu: “Đây là vị trí đỗ thuyền hàng, phi thuyền còn lại đều không thể hạ xuống đây.”

“Vậy vì sao em có thể?”

“Bởi vì em có thuyền hàng.”

“…”

“Hơn nữa nơi này cũng có cổ phần của em.”

“…”

Thật xin lỗi, hắn không nên hỏi.

Rời khỏi Đế Đô Tinh, không bị bất cứ cản trở gì.

Đương nhiên cũng không ai nghĩ đến, Sơ Tranh nói chạy là chạy, ngay cả báo hiệu cũng không có. Chờ bọn họ kịp phản ứng, Sơ Tranh đã sớm rời khỏi Đế Đô Tinh.

Đôn đốc Diêu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lấy cái nhìn của ông ta, thì vị phó tham mưu Lương này không phải là người sẽ chạy, cho dù xảy ra chuyện, cô cũng nên cứng rắn hai ván mới phải chứ?

Sao lại chạy rồi?

Thế này hoàn toàn không phù hợp với ấn tượng cô mang đến cho bọn họ lúc trước!

Sơ Tranh vừa chạy, người của quân đoàn thứ nhất chắc chắn đoán được Uất Thì ở trong tay cô, quả nhiên rất nhanh phái người đến chặn đường.

Quân đoàn có thể điều động quá nhiều lực lượng, sẽ gây ra chút phiền phức cho họ.

Vết thương trên người Trần Xuyên còn chưa khỏi, lúc này mang theo vết thương tới hỏi thăm: “Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu đây? Quân liên minh bên kia đã hạ lệnh chặn ngài lại, rất bất lợi đối với chúng ta.”

“Tinh hệ Wall.”

Trần Xuyên nhíu mày: “Tiểu thư, bên kia…”

“Đổi phi thuyền trước đi.”

“Vâng.”

Trần Xuyên xuống dưới sắp xếp chuyện đổi phi thuyền.

Cái ghế bên cạnh Sơ Tranh xoay chuyển nửa vòng, lộ ra thiếu niên trên ghế: “Tinh hệ Wall nổi danh hỗn loạn, em đến đó làm gì?”

Sơ Tranh ngờ vực: “Làm sao anh biết?” Không phải thẻ người tốt sinh sống trên tinh cầu hoang kia một thời gian rất dài sao? Sao ngay cả tinh hệ Wall cũng biết?

“Trước kia gặp phải một người của tinh hệ Wall, nghe hắn nói một chút.”

“Ồ, người kia đâu?”

“Chết rồi.” Uất Thì xoay cái ghế qua chỗ khác: “Sau khi rơi xuống không bao lâu thì chết.”

Có lẽ là đề cập đến tinh cầu hoang kia, Uất Thì nhớ tới một số việc, dẫn đến cảm xúc của hắn đột nhiên sa sút.

Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn: “Bây giờ không sao nữa rồi.”

Tóc bồng bềnh bị cô đè thấp xuống, nhiệt độ trên bàn tay, từ da đầu truyền tới, có chút ấm áp.

Lần đầu tiên Uất Thì cảm thấy có người có thể nói hai chữ “không sao” này ra được cảm giác làm cho người ta tin phục đến thế.

Thiếu niên ngửa đầu nhìn cô: “Tại sao em lại muốn đến đó?”

“… Rời khỏi bên này, bọn họ không đuổi kịp chúng ta.” Sơ Tranh thuận miệng bịa chuyện một câu.

Uất Thì ngờ vực.

Nhưng tinh hệ Wall xác thực tương đối dễ ẩn núp, bên kia không có hệ thống pháp luật tinh tế giống chỗ này của bọn họ.

Ở tinh hệ Wall, chủng tộc gì cũng có thể gặp phải, cũng như nguy hiểm gì cũng có thể trải qua.

Trên đường đến tinh hệ Wall, liên tiếp đổi phi thuyền nhiều lần.

Mỗi lần đổi phi thuyền cũng không phải loại nhỏ bé gì, mà có còn có ký hiệu của nhà khác.

Cho dù dưới tình huống quân liên minh phát lệnh truy nã xuống, đối phương vẫn tôn sùng Sơ Tranh như thượng khách.

Uất Thì cảm thấy mình không hiểu cô chút nào.

Lần này rời đi hiển nhiên cô không có chuẩn bị, nhưng cô lưu loát như thế, lại như đã dự mưu từ trước… Rất mâu thuẫn.

Một đoàn người an toàn rời khỏi phạm vi thế lực của nhân loại, tiến về tinh hệ Wall.

Sơ Tranh rời khỏi Đế Đô Tinh thì thoải mái đến một nhóm, nhưng người ở Đế Đô Tinh thì khổ rồi.

Đặc biệt là nguyên soái Kelly, kỳ thật ông ta rất coi trọng Sơ Tranh, muốn trọng điểm bồi dưỡng, nhưng mà… Nhưng mà cô chạy rồi!!

Còn chạy mà không thèm nói tiếng nào!

“Nguyên soái, chúng ta không tìm thấy tung tích của phó… Lương Sơ Tranh, làm sao bây giờ? Trả lời với bên kia thế nào?”

Bên kia muốn người có thời gian quy định.

Vượt quá thời gian, bọn họ có thể khởi xướng tấn công không?

Những vấn đề này, không ngừng xoay quanh đỉnh đầu nguyên soái Kelly.

Không chỉ như thế, ông ta còn phải nhận sự chào hỏi thân thiết của quân đoàn khác.

Nguyên soái Kelly ngẫm lại thấy không đúng, người biến mất ở quân đoàn thứ nhất, dựa vào cái gì mà đột nhiên nhắm mũi dùi vào ông ta?

Nguyên soái Kelly nghĩ thông suốt điểm này, lập tức vội vàng đi tìm nguyên soái khác xé… Thảo luận.

Bóng sáng lướt qua ngoài phi thuyền, không có phong cảnh gì để nhìn, Trần Xuyên cầm báo cáo, vội vàng xuyên qua hành lang, gõ cửa phòng Sơ Tranh.

Người mở cửa chính là Uất Thì, thiếu niên liếc anh ta một cái, trầm mặc đi ra ngoài.

Trần Xuyên: “…”

Gần đây Uất Thì vẫn luôn ở cùng Sơ Tranh, Trần Xuyên cũng không nghĩ nhiều, đi vào bên trong.

“Tiểu thư, địa chỉ lần trước ngài bảo điều tra đã có đầu mối.” Trần Xuyên ném hình ảnh ra: “Là tinh cầu này, nhưng trên vùng trời cũng không có thứ gì.”

Sơ Tranh lướt hình ảnh xem: “Chắc chắn không?”

“Chắc chắn.” Trần Xuyên gật đầu: “Nhưng nếu như đối phương có khoa học kỹ thuật gì tân tiến hơn, thì có lẽ chúng ta không phát hiện được.”

Sơ Tranh xem kỹ từng tấm hình.

Nơi này trống rỗng, thực sự không nhìn ra gì dị thường.

“Liên minh bên kia có động tĩnh gì không?”

“Hình như kỳ hạn đối phương cho sắp tới, người trong liên minh đều rất gấp gáp.” Trần Xuyên nói tin tức không biết lấy được từ chỗ nào.

Sơ Tranh mang theo người mà “giống loài không biết tên” điểm danh muốn chạy trốn, kỳ hạn đến gần, người trong liên minh gấp gáp cũng bình thường.

Dù sao sợ đối phương thật sự lợi hại như vậy, lại nổ ra chiến tranh.

Nhưng chờ bọn Sơ Tranh tiến vào tinh hệ Wall, đối phương cũng không đánh, không những không đánh, ngược lại còn kéo dài kỳ hạn.

Sơ Tranh: “…”

Thế này ý vị khá là sâu xa nha.

Người trong liên minh cũng không ngu, phát hiện ra điểm kỳ lại, bắt đầu thăm dò bên kia.

Nhưng đối phương không có bất kỳ đáp lại gì, chỉ là không ngừng cho ra kỳ hạn đếm ngược, cảm giác áp bức tự dưng lại trở về.

“Tiểu thư, người của chúng ta không rút lui, đây là hình ảnh mới nhất.” Trần Xuyên đưa tin tức mới nhất có được cho Sơ Tranh xem qua.

Trong hình ảnh có quái vật khổng lồ xuất hiện tầm vài giây giống như trước đó, nhưng rất nhanh đã biến mất.

“Quay ở hiện trường sao?”

“Đúng thế.”

“Thấy rõ ràng không?”

Trần Xuyên hơi chần chờ, nói ra suy đoán to gan của mình: “… Tiểu thư, tôi cảm thấy cái này càng giống như ảo ảnh hơn.”

Anh ta đã hỏi kỹ càng người quay, bọn họ đều cảm thấy hình ảnh kia có chút không đúng, không giống thật lắm.

Sơ Tranh chống đỡ cằm, nhìn chằm chằm hình ảnh lơ lửng giữa không trung suy tư.

Hình ảnh quy mô lớn như thế, phải dùng thiết bị gì đưa lên?

Khoa học kỹ thuật bây giờ, ngược lại cũng không phải nói không cách nào thực hiện, nhưng phạm vi quá lớn, cũng không phải dễ dàng như vậy.

Hơn nữa căn cứ vào quan sát của họ, bốn phía cũng không có những vật khác.

Ảo ảnh trên sa mạc sao?

Sơ Tranh sờ cằm suy nghĩ một hồi, sau khi không nghĩ ra được là gì, dứt khoát đi tìm thẻ người tốt nhà mình để tỉnh táo một chút.

Uất Thì: “…”

Hắn chính là công cụ hạ hỏa đúng không?

Người công cụ Uất Thì từ chối yêu cầu không quá phù hợp với giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội mà Sơ Tranh đưa ra.

Sơ Tranh co được dãn được! Biểu thị không chấp nhặt với thẻ nhà mình, cô đi làm việc!

Làm việc khiến cho ta vui vẻ… Cái quỷ chứ!

Đọc truyện chữ Full