TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2111: Vua hải tặc (2)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh nhìn chằm chằm lá cờ màu đen kia một lát, trong đầu suy nghĩ về sau nên treo cái gì lên mới tương đối phong cách.

【… Tiểu tỷ tỷ có phải cô nghĩ quá sớm rồi không? 】

Sơ Tranh nắm tay: Con gái không thể mất đi giấc mộng!

【…】 Vương Giả không muốn nói chuyện, chỉ muốn lẳng lặng, đừng hỏi nó lẳng lặng là ai.

Sơ Tranh suy nghĩ lá cờ xong, nghĩ đến bản thân còn có nhiệm vụ phá sản muốn mạng, hấp tấp rời đi.

Thuyền to như vậy, Sơ Tranh nhìn thấy đều là người kết bè kết đội, muốn tìm một tên lạc đàn…

Ánh mắt Sơ Tranh hơi dừng lại, nhìn chằm chằm thanh niên bên trong góc phía dưới đang lôi kéo người ta cố gắng chào hàng thứ gì đó, con ngươi sáng lên mấy phần.

“Thứ này là đồ tốt, ngươi xem một chút đi, mua không thiệt thòi, mua không mắc lừa!”

“Ta còn có việc, lần sau lần sau!!” Người bị thanh niên túm lấy tránh khỏi sự dây dưa của cậu ta, chạy nhanh như làn khói.

Sơ Tranh nhìn vào trong tay thanh niên một chút, cũng không biết là thứ gì, dùng một cái túi để đựng, nhìn khá nặng.

Thanh niên gãi gãi đầu, rõ ràng hơi nhụt chí, nhưng cậu ta rất nhanh nhìn thấy người, lại áp sát tới, cố gắng chào hàng đồ trong túi.

Kết quả mỗi người bị cậu ta túm lấy đều kiếm cớ rời đi, hận không thể cách cậu ta rất xa.

Nhân viên chào hàng vô cùng uể oải hất cái túi.

“Này.”

Sơ Tranh chờ xung quanh không có ai, chống vào tay vịn, hướng xuống phía dưới kêu một tiếng.

Thanh niên ngẩng đầu nhìn lên, dáng vẻ khá tuấn lãng, chỉ là hơi đen, con ngươi cậu ta hơi nheo lại, dò xét Sơ Tranh vài lần.

Sơ Tranh mặc áo vải màu xanh, ngũ quan tinh xảo lại hơi tái nhợt, mang theo một chút bệnh khí, nhìn hơi yếu đuối.

Người này…

“Ngươi là ai? Sao ta chưa từng thấy ngươi?”

“Thuyền lớn như vậy, ngươi chưa thấy cũng rất bình thường.” Sơ Tranh không hoảng chút nào.

“Người trên thuyền này ai ta cũng đã gặp, không thể nào chưa từng gặp ngươi được, ngươi là ai?” Thanh niên đột nhiên túm từ bên hông ra một thanh nhuyễn kiếm, chỉ vào Sơ Tranh.

Sơ Tranh: “…”

Vậy ngươi thật lợi hại nha.

Sơ Tranh lấy bạc từ trong tay áo ra, trực tiếp ném xuống.

Bạc lăn cộc cộc hai vòng, dừng ở bên chân thanh niên.

Thanh niên giận dữ: “Đừng có dùng bạc nhục nhã ta!!”

Sơ Tranh lắc tay áo một cái, bạc ào ào nện xuống không ít, con ngươi thanh niên rõ ràng có biến hóa rất lớn.

Đó là một loại dao động, nhưng lại xoắn xuýt không muốn phản bội tổ chức.

Cuối cùng Sơ Tranh lại lấy ra hai thỏi vàng, ném ở bên chân thanh niên: “Ta muốn thứ trong tay ngươi.”

Thanh niên nhìn bạc trên đất, lại nhìn đồ trong tay mình chào hàng mãi mà không bán được, con ngươi quay một vòng, trơn tru nhét kiếm về bên hông, gom toàn bộ bạc đến một chỗ: “Được, thấy ngươi có thành ý như vậy, vậy thì bán cho ngươi đi.”

Thanh niên cất kỹ bạc, ném túi vải trong tay về phía Sơ Tranh.

Túi vải không bó chặt, bị thanh niên ném lên không trung, trong lúc rơi xuống, miệng túi hướng xuống, thứ bên trong cũng rơi ra.

Sơ Tranh: “!!!”

Rắn!

Sống!!

Con rắn kia cũng không lớn, nhưng nó là một con rắn hổ mang, nếu không phải Sơ Tranh tránh nhanh, thì con rắn kia tuyệt đối sẽ rơi trên người cô…

Rắn hổ mang đập xuống đất, có thể là bị đập đến choáng váng, thân thể lắc lắc, trong lúc nhất thời không ngẩng đầu lên được.

Sơ Tranh lập tức tiến lên một bước, nắm lấy cái đuôi rắn hổ mang, ném xuống chỗ thanh niên phía dưới.

Thanh niên sững sờ, làm sao ngờ tới Sơ Tranh lại to gan như thế.

Phản ứng chậm nửa nhịp, rắn hổ mang vừa vặn rơi trên bả vai cậu ta, ngẩng đầu lên, cắn một phát lên cổ cậu ta.

Động tác của thanh niên cũng cấp tốc, bóp chặt lấy rắn hổ mang lôi ra, cũng lấy từ bên hông ra một bình sứ nhỏ, đổ thuốc ra nuốt hai viên.

“Ngươi…”

Thanh niên còn chưa lên tiếng, thân thể đột nhiên bị kéo lảo đảo một cái, đụng vào mạn thuyền đằng sau.

Bạc vừa rồi nhét vào trong ngực rơi ra không ít, có mấy thỏi còn bắn ra khỏi khe hở lan can, rơi xuống biển.

Cánh tay thanh niên bị đâm đến tê rần, buông lỏng rắn hổ mang ra, rắn rơi từ không trung xuống biển.

Sơ Tranh bóp chặt cổ thanh niên, khiến cho cậu ta không thể động đậy.

“Rốt cuộc ngươi là ai!”

“Ngươi quản ta là ai làm gì.” Ngón tay Sơ Tranh dùng sức: “Cái mạng nhỏ của ngươi bây giờ đang nằm trong tay ta.”

Thanh niên: “…”

Con ngươi thanh niên co rụt, thiếu dưỡng dẫn đến cậu ta hô hấp hơi khó khăn, sắc mặt càng ngày càng đỏ: “Ngươi không sợ bị người khác thấy à? Nơi này bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đến!”

“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Sơ Tranh vô cùng lễ phép: “Nhưng mà, ngươi nói xem nếu ta nói cho người khác biết là ngươi cho ta lên đây, thì sẽ có hậu quả gì?”

“…” Vẻ mặt thanh niên khó coi: “Ai sẽ tin ngươi?”

Sơ Tranh liếc mắt nhìn về phía bạc tán loạn dưới đất.

Thanh niên: “…”

Mẹ!

Sơ Tranh lấy ra một chút bạc, nhét vào trong tay thanh niên: “Ngươi cảm thấy những thứ này chưa đủ sức thuyết phục, thì ta còn có.”

Thanh niên: “…”

Thanh niên tên là Mịch Vân, là đệ đệ của Nhị đảo chủ.

Quan hệ với Nhị đảo chủ cũng không tốt lắm… Đơn phương bất hòa, Nhị đảo chủ vẫn hết sức quan tâm cậu ta.

Mịch Vân luôn thích chào hàng những thứ ngổn ngang với người ta, nếu như không phải vì cậu ta là đệ đệ của Nhị đảo chủ, thì đã sớm bị người ta đánh chết ném xuống biển cho cá ăn rồi.

Cho nên Mịch Vân bị Sơ Tranh uy hiếp, lại dưới tình huống có nhiều bạc như vậy, cậu ta thật đúng là không nói rõ ràng được.

Dù sao nữ nhân này cậu ta thật sự chưa từng thấy bao giờ… Chắc chắn không phải người trên chiếc thuyền này!

Ngược lại cũng không phải sợ bị phát hiện, mà là sợ bị phạt.

Đương nhiên Mịch Vân cũng hơi sợ…

Mịch Vân: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi là ai? Chạy tới thuyền của chúng ta là có âm mưu gì!”

Giọng điệu Sơ Tranh thản nhiên: “Ta không muốn làm gì.” Chỉ muốn phá sản.

“Không muốn làm gì mà ngươi tìm đến thuyền chúng ta à? Ngắm cảnh chắc?”

“Ta vốn đã ở trên chiếc thuyền này.”

Thanh niên tức giận: “Ngươi đánh rắm!”

“…” Ta không có!

Sao nói lời thật luôn không ai tin nhỉ?

“Ngươi muốn tin hay không thì tùy.”

Mịch Vân: “…”

Mịch Vân nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc ấy của Sơ Tranh, thật sự không nhìn ra dấu hiệu nói dối, nhưng mà…

Mịch Vân cảm thấy mình lúc này nên quan tâm tình cảm của mình một tẹo trước đã: “Ngươi muốn làm gì ta?”

Sơ Tranh nhìn xuống mặt biển một chút, trưng cầu ý kiến của Mịch Vân: “Đẩy xuống thì thế nào?”

Mịch Vân: “Ta cảm thấy chẳng ra sao cả.”

Sơ Tranh: “Hủy thi diệt tích rất tốt.”

Mịch Vân: “…”

Khát vọng sống khiến cho Mịch Vân cúi đầu: “Coi như chúng ta chưa từng gặp nhau!! Ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta đi đường dương quang của ta!”

Sơ Tranh quay đầu: “Dựa vào cái gì mà ngươi đi đường dương quang?”

Mịch Vân: “????”

Trọng điểm là cái này sao?

Mịch Vân co được dãn được: “Vậy ngươi đi đường dương quan, ta đi cầu độc mộc là được rồi chứ gì!” Bệnh gì đây.

“Làm sao ta biết được ngươi có đi cáo trạng không?”

“Nếu ta đi cáo trạng ta… Ta chính là cháu trai của ngươi!”

“Ồ.”

Mịch Vân gấp: “Ngươi không tin?” Không phải nữ nhân này thật sự muốn đẩy cậu ta xuống chứ?

Mẹ nó này mà bị đẩy xuống thì còn sống được sao?

Sơ Tranh: “Chúng ta chỉ mới gặp mặt một lần, tại sao phải tin ngươi?”

Mịch Vân: “…”

Mịch Vân giống như nhìn thấy kết cục bi thảm khi mình bị đẩy xuống.

“Ta cho ngươi biết, ngươi đừng có mà quá đáng, nếu mà ta gọi người tới thì ngươi cũng không được lợi gì!” Thanh niên đột nhiên đắc ý: “Dù nói thế nào, ta cũng là người một nhà với bọn họ, cho dù bọn họ thật sự tin chuyện ma quỷ của ngươi, thì ta cũng chỉ bị phạt một chút, ngươi thì không giống.”

Đọc truyện chữ Full