Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người chỗ Sơ Tranh ẩn thân, thấy chiến trận trên đảo thế này, sao có thể không rõ là đang tìm ai.
Khuôn mặt lạ ở đây chỉ có một mình cô…
“Cha nó ơi, làm sao bây giờ?” Phụ nhân túm lấy nam nhân, khẩn trương nhìn vào trong phòng.
Trong phòng, cô gái mặc quần áo sạch sẽ, ngồi ở bên bàn, mà bên cạnh cô còn có một đứa bé con khoảng chừng một tuổi.
Đứa bé này là con của bọn họ.
“Bên ngoài chắc chắn là đang tìm nàng, nếu như bị bắt được, chúng ta đều phải chết đó.” Phụ nhân vẻ mặt cầu xin, đáy lòng vừa sợ cô gái kia tổn thương đến đứa bé, cũng sợ người trên đảo tìm đến.
Nam nhân bị phụ nhân khóc đến phiền, thấp giọng quát: “Nếu không phải bà tham tiền, thì bây giờ chúng ta sẽ trải qua những chuyện này à?”
“Ta làm sao biết nàng…”
Nàng ta tham tiền, nhưng không phải nàng ta vì cái nhà này đấy sao. Tuy nói là gương mặt lạ, nhưng nàng ta nghĩ ngày hôm nay đội tàu trở về, nói không chừng là chạy từ trên thuyền đến.
Nhìn cũng nhu nhu nhược nhược, không có lực công kích gì, trong tay cầm nhiều tiền như vậy, nàng ta cứ nghĩ, trước hết cho người vào, nghĩ cách lấy được bạc, sau đó giao người ra.
Vừa lập được công, lại có được tiền.
Nhưng nàng ta làm sao mà ngờ tới sẽ là cục diện như vậy.
Bây giờ phụ nhân hối hận cũng vô dụng, người đã ở đây, con mình cũng bị cô ôm.
“Sao bà tại để cho nàng ôm Tiểu Bảo đi?” Nam nhân thấp giọng quát, đáy mắt toàn là oán trách.
“Ta…”
Phụ nhân nước mắt tràn lan, nghẹn ngào đến không nói nên lời.
Nam nhân khẽ cắn môi: “Bà đi báo tin…”
“Không được không được, Tiểu Bảo ở trong tay nàng.” Phụ nhân lắc đầu từ chối: “Vừa rồi nàng nói, nếu như bị người ta phát hiện, nàng sẽ giết Tiểu Bảo trước!”
Nam nhân: “!!!”
Rầm rầm rầm!!
Cửa sân đột nhiên bị người ta dùng lực lớn đập ầm ầm.
“Mở cửa!”
Phụ nhân sợ đến run rẩy, nắm lấy nam nhân, hoảng hốt: “Làm sao bây giờ!”
Nam nhân nhìn về phía cô gái bên trong một chút, cô chống cằm nhìn bọn họ, trong mắt một mảnh đạm mạc.
Nam nhân không khỏi rùng mình một cái, chỉ cảm thấy ánh mắt thiếu nữ này hơi khiếp người.
“Mở cửa, nhanh lên, lề mề cái gì!”
Người bên ngoài không kiên nhẫn được, đập cửa càng hung tợn hơn, phụ nhân sợ đến run chân, gần như đứng không vững, nắm lấy cánh tay nam nhân, lúc này mới không đổ xuống.
“Mở cửa đi.” Cô gái khẽ hất cằm, cho mệnh lệnh.
Nam nhân không biết Sơ Tranh đang nói mát hay là thật lòng, đứng đấy không hề động đậy.
Ai mà biết được lỡ hắn ta đi mở cửa, cô sẽ ra tay độc ác, giết chết con mình thì sao.
Sơ Tranh thúc giục một tiếng: “Chờ ta đi mở?”
Nam nhân: “…”
Nam nhân quyết định thật nhanh, đẩy phụ nhân ra, qua đi mở cửa.
Chính cô bảo hắn ta đi mở cửa… Vậy không trách được hắn ta.
“Đến đây đến đây… Xảy ra chuyện gì vậy?” Nam nhân vừa mở cửa ra, người bên ngoài nối đuôi nhau mà vào, đụng cho nam nhân đến hơi lảo đảo.
Nam nhân vừa muốn nói chuyện, ánh mắt liếc qua nhìn thấy ngón tay Sơ Tranh đặt trên cổ bé con. Cái cổ nhỏ xíu yếu ớt của đứa bé, dưới bàn tay cô, chỉ cần nhẹ nhàng bẻ một cái là sẽ gãy.
Nam nhân sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, lời muốn nói bị chặn trong cổ họng, trơ mắt nhìn đám người kia đi vào bên trong.
Rất nhanh nam nhân liền phát hiện không đúng, dường như bọn họ không trông thấy cô gái kia.
Chuyện này…
Cô ngồi ở ngay đó, nhưng mấy người kia đi qua trước mặt cô, cũng không ai trông thấy cô.
Nam nhân sợ đến mức xém chút hồn phi phách tán, đây là người sao? Giữa ban ngày, chẳng lẽ gặp phải ma rồi?
Những người kia đi bên trong một vòng rồi ra, thấy thần sắc phụ nhân không đúng, ngờ vực hỏi: “Chuyện gì thế? Sao sắc mặt kém vậy?”
Nam nhân lập tức xông lên, đỡ lấy phụ nhân: “Thân thể nàng không thoải mái, ta đang định mang nàng đi tìm Hoàng đại phu.”
Sắc mặt phụ nhân rất kém, toàn thân cũng run rẩy rất dữ dội, nhìn rất khả nghi, nam nhân bóp phụ nhân một cái, phụ nhân đau đến hô nhỏ một tiếng, hoảng hốt trên mặt ít đi, nhiều hơn mấy phần đau đớn thật sự.
Tay nam nhân cũng đang run, nhưng vẫn ép buộc mình trấn định: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có người chạy, nếu như phát hiện ra gương mặt lạ, thì phải lập tức tới báo cáo, hiểu chưa? Ai dám chứa chấp, tự biết hậu quả!”
Nam nhân kinh ngạc một tiếng, sau đó liên tục gật đầu: “Biết rồi biết rồi!”
Chờ đám người này rời đi, nam nhân đóng cửa lại, hai người đều không còn sức lực ngồi bệt xuống đất.
–
Sơ Tranh sờ mái tóc xù trên đầu bé con, bé con còn chưa biết nói chuyện, đang y y a a nhìn cô, muốn dùng tay nhỏ túm Sơ Tranh.
Nam nhân run rẩy đi tới: “Ngươi… Ngươi là người hay ma??”
“…” Sơ Tranh có cảm giác bị mạo phạm.
Sơ Tranh bóp bé con hai lần, nể tình tóc: “Người.”
Người? Nam nhân không tin lắm, nhưng đáy lòng cảm thấy mình không nên chất vấn thì tốt hơn.
Nam nhân không dám tới quá gần, sợ chọc giận Sơ Tranh sẽ bất lợi cho con mình.
“Ngươi… Bạc ngươi cho chúng ta sẽ trả lại cho ngươi, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói với người khác ngươi đã tới nơi này, ngươi trả Tiểu Bảo lại cho ta được không?” Nam nhân nói điều kiện với Sơ Tranh.
Sơ Tranh rất lễ phép: “Có lẽ phải làm phiền các ngươi mấy ngày.”
Hai chân nam nhân mềm nhũn, trực tiếp cầu xin: “Ngươi bỏ qua cho chúng ta đi, nếu như bị phát hiện, chúng ta đều sẽ chết!!”
“Ồ.” Sơ Tranh ấn lấy đầu bé con: “Các ngươi muốn lựa chọn chết bây giờ hay là bị phát hiện rồi chết?”
Nam nhân: “!!!!”
Ý tứ của lựa chọn này, không phải là lập tức muốn giết bọn họ sao?
Sơ Tranh chậm rãi nói tiếp: “Nói không chừng các ngươi vận khí tốt, sẽ không bị phát hiện.”
Nam nhân: “…”
Bắt cô đi thì chết ngay bây giờ. Không ép cô đi, có lẽ còn có thể trốn qua một kiếp… Bây giờ chết và sau này chết, nam nhân đương nhiên lựa chọn vế sau.
Ngón tay Sơ Tranh gảy gảy tóc bé con: “Nhớ mang nàng đi gặp Hoàng đại phu kia.”
“??”
“Miễn cho người khác hoài nghi.”
Nam nhân vội vàng đồng ý, mang phụ nhân rời đi, hắn ta vừa đi ra, thì thấy người vừa rồi đang chuẩn bị quay lại, thấy hắn ta và phụ nhân ra, thì đứng ở đằng xa nhìn.
Nam nhân thấy điệu bộ này của bọn họ, phía sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, hung hăng bóp phụ nhân một cái, đỡ nàng ta đi về phương hướng Hoàng đại phu.
Người bên kia nhìn vài giây, đại khái là từ bỏ nghi ngờ, bắt đầu đến nhà tiếp theo.
–
Đối với hải tặc trên đảo mà nói, lần này làm ra chiến trận lớn như thế, làm cho người ta cảm thấy rất kỳ quái.
Bắt người chạy về cũng không phải chuyện chưa từng xảy ra, nhưng có bao giờ làm ra chiến trận lớn vậy đâu, người không biết còn tưởng rằng người mất tích là thiên kim nhà đảo chủ đấy.
Vấn đề mấu chốt là những người này lục soát hết những nơi có thể lục soát trên đảo một lần, thế nhưng vẫn chưa bắt được người.
Dân chúng ở trên đảo cũng không khỏi xì xào bàn tán.
“Người mất tích này rốt cuộc là ai?”
“Ai mà biết được, cũng lạ thật đấy, đảo chúng ta mặc dù lớn, nhưng huy động nhiều người như vậy mà vẫn chưa bắt được, người kia trốn thật kỹ.”
“Nghe nói là nữ.”
“Không phải là mỹ nữ gì đó mà đảo chủ cướp về chứ?”
“Ta luôn cảm thấy lần này khá kỳ quái.”
“Người kia thật sự ở trên đảo chúng ta à? Không phải chết trong biển rồi chứ??”
“…”
Lời đồn càng ngày càng không hợp thói thường, nhưng cũng không ai ra nói rõ rốt cuộc là ai.