TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2117: Vua hải tặc (8)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Bộ Khinh, ngăn cản thẻ người tốt hắc hóa. 】

Sơ Tranh rời khỏi phủ đảo chủ không bao xa thì bị Vương Giả nhét cho cái nhiệm vụ.

【 Tiểu tỷ tỷ, thẻ người tốt của cô ở bờ biển nha! 】 Vương Giả tri kỷ cho tọa độ, bảo Sơ Tranh mau chóng đi cứu vớt thẻ người tốt của mình.

Sơ Tranh: “…” Không phải rất muốn, chỉ muốn trở về sờ bé con rồi ngủ.

Vương Giả la lối dữ dội, Sơ Tranh cam chịu số phận đi về phía bờ biển.

Lúc này mặt biển yên tĩnh, mơ hồ có thể trông thấy tầng sương mù mông lung nơi xa, khá là hùng vĩ.

Sơ Tranh đứng ở chỗ cao, có thể trông thấy rõ ràng tình cảnh phía dưới.

Mấy người đang bao vây một người quyền đấm cước đá, trên bờ cát là quần áo rơi lả tả.

Người bị đánh ôm đầu, co quắp trên bờ cát, cực kỳ giống một con tôm biển…

【 Tiểu tỷ tỷ, ta cảm thấy bây giờ cô nên đi qua cứu người, chứ không phải ở đây phát rồ nói người ta giống tôm biển. 】 Cho dù là tôm biển thì đó cũng là thẻ người tốt của cô mà, cô ghét bỏ người ta làm gì!

“…”

Sơ Tranh còn chưa kịp động thủ, mấy người kia đã dừng tay trước, sau khi mắng vài tiếng thì kết bè nghênh ngang rời đi.

Ánh mắt Sơ Tranh lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người kia, tận đến khi bọn họ đi xa, Sơ Tranh mới xuống dưới.

Người nằm trên bờ cát hồi lâu không có động tĩnh, nếu như không phải thân thể có chập trùng rất nhỏ, thì còn tưởng rằng đã tắt thở.

Nhìn tuổi tác cũng không lớn, vải thô áo gai, có một nửa ống tay áo còn không cánh mà bay, lộ ra vết thương xanh xanh tím tím.

Giày đạp trên cát vang lên tiếng động rất nhỏ. Người nằm rạp trên mặt đất hơi run rẩy, gian nan ngẩng đầu lên.

Một đôi mắt mông lung hơi nước, đột ngột xâm nhập vào đôi mắt lạnh như băng của Sơ Tranh.

Có lẽ hắn tưởng rằng những người kia đi mà quay lại, trong mắt còn có sự sợ hãi thật sâu.

Nhìn thấy người trước mặt là người mà mình cũng không quen biết thì ngây người một lát, sau đó cúi đầu xuống, giãy dụa đứng dậy.

Sơ Tranh thấy hắn đứng lên rất khó khăn, tốn bụng giơ tay dìu hắn.

Thiếu niên như bị chấn kinh tránh đi, cả người lần nữa ngã xuống bãi cát, hắn gấp rút thở hai cái, e sợ nhìn cô, giống như ấu thú rơi vào miệng cọp.

Sơ Tranh: “…”

Sơ Tranh thô lỗ đỡ người lên, thiếu niên rụt cổ lại, giống như Sơ Tranh sẽ đánh hắn vậy, cả người đều run rẩy.

“…” Sơ Tranh tức giận hỏi: “Vì sao bọn họ lại đánh ngươi??”

“…”

Thiếu niên lảo đảo lui ra phía sau hai bước, không trả lời câu hỏi của Sơ Tranh, khập khễnh đi nhặt quần áo trên đất, bỏ vào trong chậu gỗ bên cạnh.

Hắn ôm chậu gỗ, theo bãi cát đi lên phía trước, cũng không để ý đến Sơ Tranh.

Đáng tiếc vừa rồi bị đánh quá nghiêm trọng, không đi hai bước thì lại ngã xuống đất, gồm cả chậu gỗ cũng rơi theo.

“…”

Cuối cùng Sơ Tranh vẫn nhớ đây là thẻ của mình, đi qua đỡ người lên lần nữa, lại nhặt quần áo trên đất lên nhét vào trong chậu.

Thiếu niên hoảng hốt nhận lấy chậu gỗ, từ chối sự trợ giúp của Sơ Tranh, tự mình đi lên phía trước.

Sơ Tranh không tiếp tục có ý giúp đỡ nữa, nhìn hắn đi đến nơi nước tương đối sâu thì dừng lại, lấy quần áo trong chậu gỗ ra, bỏ vào trong nước — bắt đầu giặt quần áo.

Sơ Tranh: “…”

Sơ Tranh đi qua ngồi xuống bên cạnh hắn, nói chuyện với hắn: “Ngươi tên gì?”

Thiếu niên không để ý đến cô, cẩn thận giặt quần áo.

“Ngươi là người trên đảo?”

Thiếu niên đổi một bộ quần áo khác giặt.

“Mấy người vừa rồi thường xuyên ức hiếp ngươi?”

Gió biển thổi qua, mặt biển hiện lên gợn sóng, từng vòng từng vòng cuốn về phía bờ biển.

Sơ Tranh hỏi mấy câu, đều không nghe thấy thiếu niên thốt ra một tiếng, cô nhìn chỗ quần áo còn lại một chút, lại nhìn một thân đầy vết thương của thiếu niên, đứng dậy rời đi.

Thiếu niên chờ Sơ Tranh đi không thấy tăm hơi, lúc này mới dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn về phương hướng Sơ Tranh rời đi, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng thu tầm mắt lại, tiếp tục công việc trong tay.

Thiếu niên giặt xong một bộ quần áo cuối cùng, vắt khô, bỏ vào chậu gỗ, xoay người liền đụng phải đồ vật.

Hắn ngồi xổm quá lâu, hai chân hơi tê, đầu cũng hơi choáng váng, thân thể không theo khống chế đổ xuống nước.

Trong đầu thiếu niên vừa hiện lên một suy nghĩ xong rồi, thì eo bỗng xiết chặt, tiếp đó đụng vào một vòng ôm ấm áp.

Con ngươi thiếu niên bỗng nhiên co rụt, cảm giác choáng váng còn nghiêm trọng hơn vừa rồi, hắn cố gắng nhìn rõ người trước mặt, nhưng chỉ có hình dáng mơ hồ, hắn theo bản năng giơ tay đẩy.

“Ta buông ngươi ra, ngươi sẽ rơi xuống nước.” Giọng nói lạnh lẽo của cô gái vang lên bên tai hắn.

Lực đạo trên tay thiếu niên buông lỏng.

Sơ Tranh ôm người xuống, thiếu niên đột nhiên bay lên không, lại giật mình một cái.

Kinh ngạc vì sức lực của cô, cũng kinh ngạc vì cô lại ôm mình như vậy.

Sơ Tranh đặt người ngồi trên tảng đá, phản ứng đầu tiên của thiếu niên chính là đứng dậy, muốn kéo dài khoảng cách với Sơ Tranh, nhưng đáng tiếc bị Sơ Tranh dùng một móng vuốt ấn về.

Hình ảnh kia giống như hươu con bị con hổ chụp về vậy, lảo đảo đứng lên muốn chạy, bị một móng vuốt của hổ ấn về.

Thiếu niên hoảng sợ nhìn cô, hai tay chống vào đá, chuyển người về phía sau.

Sơ Tranh ấn lấy người, dữ dằn: “Đừng nhúc nhích.”

Dường như thiếu niên bị hù dọa, thân thể run rẩy dữ dội.

Sơ Tranh lấy thuốc ra, kéo cánh tay thiếu niên bôi thuốc cho hắn.

“Lại không đánh ngươi, ngươi sợ cái gì.” Sơ Tranh vừa bôi thuốc vừa nói: “Đừng lộn xộn, nếu không thì người đau chính là ngươi.”

“…”

Sơ Tranh xử lý vết thương bên ngoài cho hắn một lần, ánh mắt quấn trên người hắn một vòng: “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”

Thiếu niên trầm mặc lắc đầu.

Sơ Tranh nghĩ nghĩ rồi đưa thuốc cho hắn: “Có nữa thì tự bôi.”

Cô cũng không tiện lột quần áo của thẻ người tốt lúc này.

Thiếu niên cầm thuốc, tránh khỏi trói buộc của Sơ Tranh, đứng dậy chạy đi.

Chưa chạy được hai bước lại quay về, ánh mắt mang theo một chút e sợ, nhìn cô mấy lần, cuối cùng ôm lấy chậu gỗ trên đất liền chạy.

Sơ Tranh: “…”

Ta muốn bắt ngươi, ngươi chạy trốn được chắc?

Hơn nữa cô rất đáng sợ sao?

Thẻ người tốt sao lại lắm chuyện thế chứ!

Bộ Khinh chạy ra được một khoảng cách, vết thương trên người bị kéo đến đau đớn, hắn quay đầu nhìn ra phía sau, không nhìn thấy người, chậm rãi dừng lại.

Bộ Khinh thở hai cái, buông chậu gỗ xuống, xuống chỗ mép nước bên cạnh, dùng nước rửa sạch thuốc Sơ Tranh bôi cho hắn.

Giống như thứ Sơ Tranh bôi cho hắn không phải thuốc, mà là độc vậy.

Sau khi rửa sạch sẽ, Bộ Khinh lại ném thuốc Sơ Tranh cho hắn xuống nước.

Hắn nhìn chằm chằm bình thuốc kia dần dần chìm xuống, nhấp đôi môi khôi nứt một cái, quay người.

Nơi xa có gợn sóng cuốn tới, mang theo tảo biển nhẹ nhàng lay động.

Mặt nước đột nhiên có bóng đen xuất hiện, tiếp đó là tiếng xuống nước.

Bộ Khinh tìm tòi trong nước một lát, phát hiện bình thuốc kia lăn đến biên giới nham thạch dưới đáy nước.

Trên nham thạch bao trùm một tầng thực vật màu xanh lá, đạp lên rất trơn, mà bên ngoài nham thạch, lại không nhìn thấy bất cứ điểm dừng chân gì.

Bộ Khinh đứng ở đó, hồi lâu không có động tĩnh, cuối cùng hắn khẽ cắn môi, cẩn thận di động về phía bên kia.

Bộ Khinh khom người, cẩn thận với lấy bình thuốc, mặt nước lắc lư, ngón tay cách bình thuốc một chút khoảng cách, chỉ cần đi về phía trước thêm chút nữa…

Đầu ngón tay Bộ Khinh đụng phải bình thuốc, cẩn thận câu về bên cạnh hắn, sau đó bỗng nhiên nắm chặt.

Lấy được rồi!

Trong nháy mắt ngay khi hắn đứng dậy, nơi giẫm dưới chân buông lỏng, cả người hắn cắm xuống nước.

Đọc truyện chữ Full