TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2127: Vua hải tặc (18)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh hoài nghi có phải Mịch Vân có thù gì với đám hải tặc này không, nếu không thì sao không thấy giúp đỡ người một nhà chút nào.

Mịch Vân: “…” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

“Mịch Vân, chúng ta cứu mấy người Đại đạo chủ bằng cách nào bây giờ?” Mịch Vân ra ngoài liền bị mấy người vây quanh, hỏi cậu ta cứu người như thế nào.

“Bọn họ ở địa lao, muốn cứu thì các ngươi tự đi mà cứu.” Rõ ràng Mịch Vân không muốn chơi với bọn họ.

“Mịch Vân, ngươi không đi à?”

Mịch Vân mỉm cười: “Ta sợ chết.”

Có người tức giận nói: “Đó là đảo chủ của chúng ta, sao ngươi có thể không đi!”

Mịch Vân: “…”

Liên quan mẹ gì đến ta.

Vị trí đảo chủ này vốn chính là ai lợi hại thì ngồi lên đó, hơn nữa Đại đảo chủ của bọn họ…

Tóm lại phong cách làm việc cậu ta không thích lắm, cậu ta không cần thiết phải đi tranh đoạt vũng nước đục này, dù sao ca ca cậu ta lại không bị bắt.

Những người khác đại khái cũng nghĩ tới điểm này, lúc này cũng không dám vạch mặt, bọn họ còn phải chờ Nhị đảo chủ trở về, mới có cơ hội…

Sơ Tranh có hào quang “sứ giả của Thần Biển” mà đảo dân cưỡng ép thêm cho cô, cho nên cô làm đảo chủ vô cùng thuận lợi, bọn đảo dân này chỉ thiếu lập bàn thờ cung phụng cô nữa thôi.

“Nhị đảo chủ vẫn chưa về.” Trang Bình vẫn rất sợ: “Không biết lúc nào sẽ trở về, nếu trở về…”

“Lại không phải chuyện của ngươi, ngươi lo lắng làm gì?” Sơ Tranh rất không rõ, cô cũng không gấp gáp, Trang Bình vội vã như vậy làm gì.

“Nhị… Nhị đảo chủ có võ công tốt nhất ở đây.” Trang Bình yếu ớt nói: “Hơn nữa người hắn mang đi cũng là những người có thực lực mạnh nhất trong đám hải tặc.”

“Ồ.”

“!!”

Ngài không lo lắng sao?

Sơ Tranh đương nhiên không lo lắng, dù sao lo lắng thì người ta sẽ không về chắc?

Sơ Tranh đang suy nghĩ cái nhiệm vụ nát kia, có phải là muốn bắt hết tất cả đảo chủ lại mới tính là hoàn thành không.

Cho nên…

Bây giờ cô còn ước gì Nhị đảo chủ trở về nhanh nhanh kìa.

Mười ngày sau, đội tàu của Nhị đảo chủ trở về.

Sơ Tranh dẫn người đến bến tàu “đón người”, người muốn cứu viện Đại đảo chủ và Tam đảo chủ cũng dồn dập nghĩ cách, trước tiên thông báo cho Nhị đảo chủ biết đã xảy ra chuyện rồi.

Đội tàu dần dần tới gần.

“Đó chính là Nhị đảo chủ.” Trang Bình chỉ vào một nam nhân đứng trên thuyền, thân hình kia, nhìn thôi cũng làm người ta có chút sợ hãi, trên vai vác một cái rìu.

“…” Nhị đảo chủ chỉ biết đánh nhau, hình tượng rất chi là đô con.

Thuyền dần dần cập bờ, người trên thuyền thả thang xuống, Nhị đảo chủ dẫn người đi xuống.

Nhị đảo chủ hiển nhiên đã biết chuyện xảy ra, trực tiếp đi về phía Sơ Tranh, ánh mắt hung ác đảo quanh người Sơ Tranh.

Thân hình ấy của Nhị đảo chủ phải lớn gấp đôi Sơ Tranh.

Bây giờ đứng trước mặt cô, giống như trời đã tối rồi vậy.

Sơ Tranh không hề hoảng, bình tĩnh nhìn người trước mặt.

Về mặt khí thế cũng không kém bao nhiêu.

Người đứng ở chỗ tối, trong lòng vô cùng khẩn trương, dự định chờ Nhị đảo chủ gây chuyện là bọn họ lập tức động thủ, một nhóm người đi cứu người, một nhóm người giúp Nhị đảo chủ.

Nhị đảo chủ híp mắt lại, rìu trên vai, dễ dàng bị hắn ta cầm trong tay đùa nghịch ra nhiều kiểu.

Ngón tay Sơ Tranh khoác lên cổ tay mình, trong không khí dường như có một loại cảm giác gấp gáp đang kéo căng.

Nhị đảo chủ bỗng nhiên ném rìu trong tay xuống đất, Sơ Tranh cả kinh xém chút động thủ, nhưng thân thể cao lớn của Nhị đảo chủ lại thấp xuống một đoạn.

“Nắm đấm của ai cứng thì kẻ đó chính là người thắng, về sau ta sẵn lòng đi theo ngươi!”

Giọng nói của Nhị đảo chủ rất to, vang vọng toàn bộ bến tàu.

“…”

Nhị đảo chủ vừa nói ra câu này, bến tàu hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió biển chầm chậm phất qua.

Sơ Tranh quỷ dị quan sát vị Nhị đảo chủ này vài lần.

Chuyện là thế nào đây huynh đệ ơi!

Ta đã dự định động thủ với ngươi rồi, ngươi đột nhiên nhận thua là ý gì hả?

Càng khiếp sợ hơn thì phải kể tới một đám người khác, bọn họ đều đã tính toán xong cách cứu viện Đại đảo chủ, kết quả Nhị đảo chủ làm ra một màn như thế…

Nhị đảo chủ điên rồi sao?

Nhị đảo chủ đương nhiên không điên, trước khi những người kia đến, Mịch Vân gặp hắn ta trước.

Hắn ta không có trí tuệ gì, nhưng hắn ta rất cưng chiều Mịch Vân, Mịch Vân nói gì thì chính là cái đó!

Về phần Đại đảo chủ và Tam đảo chủ…

Nếu mình bị bắt lại, chẳng phải càng không có khả năng cứu được bọn họ sao.

Sơ Tranh phất tay: “Đứng lên đi.” Còn tưởng rằng có thể đánh một trận đấy.

Hiểu chuyện như thế, cô cũng không có cơ hội phát huy.

Nhị đảo chủ lập tức đứng dậy: “Lần này mang về được không ít thứ, đảo chủ ngài xem nên xử lý thế nào?”

“… Chia nhau đi.”

Sau khi Nhị đảo chủ trở về, trực tiếp quy hàng Sơ Tranh, làm không ít người tức chết.

Nhưng bây giờ hắn ta là hi vọng duy nhất, cho nên mọi người nghĩ hết cách thuyết phục Nhị đảo chủ.

Nhưng mà Nhị đảo chủ kiên định tin tưởng đệ đệ mình, không ai thuyết phục nổi.

“…”

Trước kia chỉ cảm thấy Nhị đảo chủ chỉ biết chém chém giết giết, không có đầu óc gì, bảo đánh chỗ nào thì đánh chỗ ấy, nhưng bây giờ…

Bọn họ phát hiện Nhị đảo chủ còn rất cố chấp, không nể tình, nói trở mặt là trở mặt.

Đại đảo chủ và Tam đảo chủ là huynh đệ của hắn ta, nói không cứu là không cứu.

Vì tiền đồ của mình, làm ra loại chuyện này, quá khiến người ta thất vọng!!

Lúc này Nhị đảo chủ đang bưng lấy vàng bạc châu báu lấy lòng đệ đệ mình: “Vân Vân, đệ xem xem có thích không, ca ca đặc biệt mang về cho đệ đấy.”

“Đừng gọi đệ như vậy!” Khóe miệng Mịch Vân co giật đến kịch liệt.

“Ồ, Vân Vân, đệ xem xem…” Nhị đảo chủ lúc này giống y như tên đần.

Mịch Vân đau đầu: “Những người kia còn tìm huynh không?”

“Đệ yên tâm! Ta sẽ không đồng ý với bọn họ, Vân Vân nói không động thủ thì không động thủ.”

Mịch Vân: “Đệ mới không quản nhiều như vậy, đệ chỉ nhắc nhở huynh, nữ nhân kia khó đối phó, nếu như huynh muốn cứu người, thì cách tốt nhất là thần phục trước sau đó rồi nghĩ cách.”

Nhị đảo chủ: “Vân Vân nói đúng.”

Mịch Vân: “…”

Mịch Vân đại khái là không tiếp tục ngồi được nữa, trực tiếp nhảy cửa sổ rời đi.

Nhị đảo chủ bưng vàng bạc châu báu đuổi tới phía trước cửa sổ: “Vân Vân những thứ này đệ từ bỏ sao?”

“Huynh tự giữ đi.”

Nhị đảo chủ có chút mất mát nhìn đồ trong tay.

Sơ Tranh và Trang Bình đứng cách đó không xa, vừa vặn trông thấy một màn này.

“Nghe nói Nhị đảo chủ và Mịch Vân không phải người trên đảo, có một ngày bọn họ được người ta phát hiện ra ở vùng biển gần đảo, lúc ấy hai người Nhị đảo chủ vẫn còn là trẻ con, Mịch Vân còn chưa đầy một tuổi, Nhị đảo chủ ôm cậu ta, nằm trên một khối gỗ nổi, thoi thóp.”

Đảo dân mang người về đảo.

Bởi vì không phải bị bắt về, cho nên hai người này cũng không bị gắn nô tịch.

Về sau có người phát hiện sức lực của Nhị đảo chủ vô cùng lớn, bắt đầu cho hắn ta tập võ.

Nhị đảo chủ lớn lên cùng bọn Đại đảo chủ, nhưng có một số người trên đảo nói, sở dĩ bọn họ chấp nhận Nhị đảo chủ, cũng là vì Nhị đảo chủ biết đánh nhau lại còn nghe lời.

Nhưng đệ đệ của Nhị đảo chủ, Mịch Vân thì không dễ khống chế như vậy, cậu ta một lòng muốn rời đảo.

Nhưng mà đã lên con thuyền hải tặc này, thì sao có thể để cậu ta rời đi được.

Sơ Tranh thu tầm mắt lại: “Đi xem Đại đảo chủ một chút.”

Trang Bình đáp một tiếng, nhanh chóng đi phía trước dẫn đường.

Ánh sáng trong địa lao lờ mờ, tản ra một mùi hương khó ngửi. Nơi này trừ giam giữ bọn người Đại đảo chủ, thì còn có người trước kia bọn họ bắt tới.

Hai người Chương Nhuế và Hà Đồng cũng ở trong đó.

Sơ Tranh vừa vặn nhìn thấy bọn họ, dừng lại ở cửa ra vào vài giây, Hà Đồng bên trong trông thấy cô, sợ hãi chột dạ dời mắt, mà Chương Nhuế lại là dáng vẻ rất sợ hãi.

Con người quả nhiên hay thay đổi.

Đọc truyện chữ Full