TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2193: Ngôn linh chân lý (14)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Phí Giáng cũng không dừng lại thêm, Phí Ấu Bình đưa người ra ngoài, bọc áo choàng trở lại phòng khách.

Sơ Tranh vẫn ngồi trên xe lăn, Phí Ấu Bình đi vào liền đối đầu với ánh mắt cô.

Phí Ấu Bình nhíu đôi mắt đẹp.

Sao con ranh này lại có quan hệ với thằng điên Phí Giáng kia rồi?

Hơn nữa sao cô lại…

Phí Ấu Bình còn chưa nhận được tin tức của bên kia, tăng thêm chuyện của Phí Tẫn Tuyết, bà ta cũng chưa kịp đến hỏi tiến triển của chuyện.

Lúc này nhìn thấy Sơ Tranh êm đẹp trở về, còn đi cùng Phí Giáng, trong lòng Phí Ấu Bình càng thấy bất ổn.

Ý tứ trong lời nói vừa rồi của Phí Giáng…

Phí Ấu Bình càng nghĩ đáy lòng càng không nắm chắc, luôn cảm thấy Phí Giáng đang cảnh cáo bà ta.

“Tiểu Sơ bị thương chỗ nào vậy?” Phí Ấu Bình bưng dáng vẻ của trưởng bối, ân cần hỏi một câu: “Cần dì gọi người đến kiểm tra cho con không?”

“Chuyện bà cho người đối phó với tôi, Mạc Hướng Thu biết không?”

Sơ Tranh vừa nói ra câu này, toàn bộ phòng khách lâm vào trong yên tĩnh quỷ dị.

Đáy lòng Phí Ấu Bình hơi lộp bộp, mặc dù khi trông thấy Sơ Tranh đã cảm thấy có lẽ chuyện kia không thành, nhưng bà ta không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ trực tiếp nói ra.

“Biết cái gì?” Giọng nói của Mạc Hướng Thu vang lên từ trên lầu: “Mạc Sơ Tranh, có phải con không còn biết cái gì gọi là quy củ nữa không, ai dạy con gọi thẳng tên của trưởng bối như thế hả!”

Mạc Hướng Thu tức giận không thôi, giọng nói quanh quẩn trong phòng khách vắng vẻ.

“Phu nhân của ông tìm người hạ thuốc tôi, đưa tôi cho người đàn ông khác.”

Mạc Hướng Thu ngừng động tác xuống lầu: “Con nói cái gì?”

Vẻ khiếp sợ trên mặt ông ta không giống giả vờ, giống như thật sự không biết Phí Ấu Bình đã giấu ông ta mà làm những chuyện gì.

“Con đang nói bậy bạ gì đó!” Hiển nhiên Mạc Hướng Thu không tin, cảm thấy Sơ Tranh đang vu oan cho Phí Ấu Bình: “Sao dì con có thể làm ra những chuyện đó được!”

Sơ Tranh gật đầu: “Có thể.”

Mạc Hướng Thu: “…”

Phí Ấu Bình lấy lại tinh thần, giọng điệu lo lắng: “Tiểu Sơ nói chuyện hạ thuốc là thế nào?”

Nhìn từ câu này, Phí Ấu Bình ngược lại con tận tụy hơn cả Mạc Hướng Thu.

Sau khi Sơ Tranh nói những lời kia, điểm chú ý của Mạc Hướng Thu vẫn là Phí Ấu Bình, căn bản không quan tâm cô thế nào.

Giọng điệu Sơ Tranh lãnh đạm: “Trong lòng bà hiểu rõ.”

Phí Ấu Bình: “Sao dì lại biết được? Tiểu Sơ, có phải con nghe ai nói lung tung ở bên ngoài không? Chuyện con bị hạ thuốc là thế nào?”

Được thôi!

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, điểm mấy lần, giơ lên cho Phí Ấu Bình xem.

Trong điện thoại di động có một đoạn video, nhân vật chính trong video tất nhiên Phí Ấu Bình có quen biết.

Mà lúc này nhân vật chính đang hoảng sợ nhìn ống kính, xác nhận bà ta là chủ sử sau màn.

Ánh mắt người kia giống như có thể xuyên qua điện thoại di động, trông thấy bà ta ở bên này.

“Ấu Bình?” Mạc Hướng Thu khiếp sợ nhìn về phía vợ mình.

Vì sao người đàn ông này lại xác nhận là bà ta…

Mạc Hướng Thu thật sự không biết rõ chuyện này, ngày hôm nay ông ta cũng chỉ cho là Phí Ấu Bình muốn dẫn Sơ Tranh đi mở mang chút kiến thức.

Căn bản không biết phía sau còn có sắp đặt như thế.

Bị Mạc Hướng Thu nhìn chằm chằm, nội tâm Phí Ấu Bình dần dần bất an.

“Hướng Thu, chuyện này em không biết gì cả.” Phí Ấu Bình lại nhìn về phía Sơ Tranh: “Tiểu Sơ, người này dì không biết…”

Sơ Tranh cất điện thoại đi: “Phí phu nhân, chứng cứ bà lui tới với đối phương không khó điều tra lắm, tôi muốn điều tra nhất định sẽ tra được, bà phủ nhận có ích gì? Hay là bà muốn giao hoàn toàn chuyện này cho đối phương? Tại sao bà biết được đối phương không để lại chứng cứ.”

Tốc độ nói của cô gái không nhanh không chậm.

Nhưng từng chữ đều như bọc lấy vụn băng, rơi vào bên tai Phí Ấu Bình, lạnh như băng thấm người.

Phí Ấu Bình nhịn không được siết chặt nắm đấm, con bé này…

Vốn cho rằng nó không khó đối phó, không có quá nhiều mưu đồ.

… Nhất định là Phí Giáng!

Chắc chắn là hắn hỗ trợ, nên cô mới biết được nhanh như vậy.

Nhưng tại sao Phí Giáng lại giúp con ranh này?

Rốt cuộc hắn coi trọng gì của cô?

Sơ Tranh đứng dậy khỏi xe lăn, lãnh ý giữa lông mày lan tràn: “Phí phu nhân, chúng ta cần phải nghiêm túc tâm sự.”

Sơ Tranh dùng nắm đấm nghiêm túc tâm sự với Phí Ấu Bình, có thể là Mạc Hướng Thu bị khiếp sợ, mãi đến khi Phí Ấu Bình ngã xuống đất, ông ta mới hồi phục tinh thần lại, ngăn cản Sơ Tranh.

Đáng tiếc Mạc Hướng Thu không có bất kỳ tác dụng gì.

Kết quả chính là người một nhà chỉnh chỉnh tề tề nằm xuống.

Sơ Tranh kéo váy xuống, như nữ vương, từ trên cao nhìn xuống người dưới đất.

“Phí phu nhân, nếu như còn có lần sau nữa, thì sẽ không tâm sự đơn giản như hôm nay đâu.”

Phí Ấu Bình có bao giờ bị đánh đập như vậy đâu, cả người đều sắp điên rồi.

“Mày…”

Phí Ấu Bình chỉ vào cô, nửa ngày cũng không nghẹn ra được câu nào.

Sơ Tranh vô cùng lễ phép: “Hai vị ngủ ngon, mơ đẹp.”

Phí Ấu Bình: “…”

Mạc Hướng Thu: “…”

Bọn họ mơ đẹp cái rắm chứ, không gặp ác mộng đã là không tệ rồi!

“Mạc Hướng Thu, anh nuôi được một đứa con gái tốt đấy!” Sơ Tranh đi rồi, Phí Ấu Bình phát nộ khí lên người Mạc Hướng Thu.

Mạc Hướng Thu: “…”

Ông ta cũng đã sắp không nhận ra nữa rồi, đó là con gái ông ta sao?

Sắc mặt Mạc Hướng Thu đổi tới đổi lui: “Ấu Bình, em… Thật sự… Hạ thuốc nó?”

Phí Ấu Bình không lên tiếng.

Dường như Mạc Hướng Thu đã biết được thứ gì đó từ trong sự trầm mặc của Phí Ấu Bình, nói năng không lưu loát: “Nói thế nào nó cũng là đứa con anh nuôi lớn, sao em có thể…”

“Mạc Hướng Thu, bây giờ anh trách em à?” Con ranh chết tiệt kia dám đối phó với Tẫn Tuyết, sao có thể bỏ qua cho cô được.

“Ấu Bình, chuyện này…”

Phí Ấu Bình không muốn nghe Mạc Hướng Thu nói nhảm, khập khễnh lên lầu.

Chuyện ngày hôm nay còn chưa xong đâu.

Trên lầu.

Sau khi Sơ Tranh nằm xuống, mới cảm thấy có việc gì đó mà mình chưa làm.

【 Tiểu tỷ tỷ, sắp gấp đôi nha. 】

Vương Giả rất tri kỷ nhắc nhở cô.

Sơ Tranh: “…”

A đúng rồi!

Còn chưa phá sản!

Nội tâm Sơ Tranh có cả một trăm ngàn lần không muốn, sau khi bị tăng lên gấp đôi, vẫn chỉ có thể ngồi dậy đi phá sản.

Chờ Sơ Tranh ôm đồ trở về, một lần nữa nằm xuống, cảm thấy cuộc sống này quá khó.

Nhớ thẻ người tốt.

Sơ Tranh chắp tay trước ngực: Hi vọng thẻ người tốt có thể xuất hiện trước mặt ta.

Sơ Tranh đợi nửa tiếng, ngay cả bóng quỷ cũng không thấy xuất hiện.

Quả nhiên là công năng gà độc.

Sơ Tranh kéo chăn lên, che đầu lại, đi ngủ.

Hôm sau.

Sơ Tranh vừa mở mắt đã nhìn thấy người đàn ông dù bận vẫn ung dung ngồi ở đầu giường, khóe môi mỉm cười nhìn cô.

Sơ Tranh: “!!!”

Muốn hù chết ai vậy!

“Dậy rồi.”

Giọng nói của người đàn ông rất êm tai, mới sáng sớm mà đã nghe thấy một giọng nói như thế, Sơ Tranh cảm thấy mình có chút không khống chế được.

Muốn sờ tóc…

Muốn nghe hắn…

Sơ Tranh vội vàng dừng suy nghĩ dễ bị 404 này lại.

Sơ Tranh chống người ngồi dậy: “Tại sao anh lại ở đây?”

Phí Giáng: “…”

Đây là một câu hỏi rất hay.

Trời mới biết vì sao hắn lại hơn nửa đêm không ngủ được, đột nhiên muốn đến nhìn cô.

Phí Giáng cười một cái, giọng điệu hơi phách lối: “Toàn bộ Phí gia đều là của tôi, tôi muốn ở đâu thì ở đó.”

“Nhưng anh là của tôi.” Sơ Tranh nói thầm một tiếng.

“Cái gì?”

Sơ Tranh trầm lặng nói: “Phí tiên sinh, mới sáng sớm mà xông vào phòng con gái rất nguy hiểm.” Ta sẽ làm ra chuyện gì, chính ta cũng không biết đâu.

Dù sao thẻ người tốt mê người như thế…

Còn tự đưa tới cửa.

Muốn!

“Hả?” Lời này nói sai rồi phải không? Người nguy hiểm chẳng lẽ không phải là con gái sao?

Sơ Tranh dùng hành động thực tế nói cho Phí Giáng biết, nguy hiểm nằm ở đâu.

Đọc truyện chữ Full