TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2241: Y kinh thiên hạ (26)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nội dung Sơ Tranh nói tuy làm cho người ta kinh hãi, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để đi truy cứu rõ ràng chuyện này.

Vu Việt đến đây trước cả Sơ Tranh.

Cũng chính là nói, người đã chết trong huyễn cảnh cũng sẽ xuất hiện ở đây.

“Nơi ta đi qua không có thứ gì cả.” Vu Việt nói.

Cậu ta không nhìn thấy người, cũng không nhìn thấy những dân trấn trước đó.

“Ngươi chưa từng tới đây?”

Vu Việt bất đắc dĩ cười cười: “Thời điểm Ngũ Âm trấn mở ra cách nhau rất dài, đây là lần đầu tiên ta tới.”

Sơ Tranh liếc cậu ta một cái: “Ngươi vào để làm gì?”

Vu Việt: “Nghe nói nơi này mở ra, nên tới xem một chút.”

Cũng không biết lời này là thật hay giả.

Đương nhiên Sơ Tranh cũng không có tâm tình đi phân tích lời cậu ta nói là thật hay giả.

“Bên kia ta còn chưa đi xem, có muốn đi cùng không?” Vu Việt chỉ vào một hướng khác.

Cũng đã tới đây, đương nhiên phải đi xem xem.

Vu Việt đi phía trước mở đường, Sơ Tranh và Kinh Phá đi cùng nhau ở phía sau.

“Trầm… Khụ… Cô nương, cái quan tài này của cô nương dùng để làm gì vậy?” Vu Việt cảm thấy quá yên tĩnh, thuận miệng hỏi một câu.

“Quan tài còn có tác dụng khác?” Sơ Tranh hỏi lại.

“…”

Nhưng cô kéo theo cái quan tài như thế rất kỳ quái đó!

Vu Việt rất thức thời không hỏi tiếp.

Bọn họ đi ra được một khoảng cách, Sơ Tranh nhìn thấy con sông trước đó từng thấy.

Khác với trước đó, con sông này khô cạn, lộ ra cả lòng sông.

“Cô nương đã từng nghe truyền thuyết về sông Vong Xuyên chưa?” Vu Việt thấy Sơ Tranh nhìn con sông kia, chủ động hỏi.

“Truyền thuyết gì?” Tin đồn liên quan đến thứ đồ chơi này rất nhiều, trời mới biết truyền thuyết này là phiên bản nào.

“Nghe đồn con sông này có thể kết nối âm dương, thậm chí có thể thông qua nó để đến âm phủ.”

“Ồ.”

Vu Việt nhíu mày, đưa ánh mắt tò mò tới.

Phản ứng này của cô cũng quá bình tĩnh rồi.

“Cô nương không tò mò nó là thật hay giả sao?”

Sơ Tranh lơ đễnh: “Nó đã khô cạn, tò mò có ích gì?”

Vu Việt nhìn về phía lòng sông, một lát sau lắc đầu: “Cô nương nói không sai.”

Đi hơn nửa cái thị trấn cũng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, ngược lại trên mặt đất nhiều thêm hai bộ thi thể.

Nhìn vẫn còn nóng như vậy có lẽ vừa mới chết không bao lâu.

Sơ Tranh không có hứng thú gì với thi thể, cô tìm một nơi, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, cho thẻ người tốt ăn chút đồ ăn.

Sơ Tranh đẩy một cánh cửa ra, tro bụi rào rào rơi xuống, Sơ Tranh che miệng mũi, chờ tro bụi tản đi một chút mới dẫn thẻ người tốt vào.

Vu Việt nhìn thấy Sơ Tranh rất nhanh dọn sạch một nơi, mang một cái bàn nhỏ lên, tư thế ấy giống như đến dạo chơi ngoại thành vậy, làm cho người ta cảm thấy mình đi nhầm nơi rồi.

Thiếu niên kia an vị trên một cái ghế, cúi đầu gảy cái chuông trên cổ tay.

Tiếng chuông thanh thúy vang lên, quanh quẩn trong không gian không lớn này.

Vu Việt cảm thấy tổ hợp này thật sự làm người ta không thể nào tưởng tượng ra được.

Trong hoàn cảnh như vậy, cô không hề căng thẳng thì thôi đi, còn nhàn nhã như thế…

Nơi này ngày đêm bình thường, lúc này sắc trời đã tối xuống, toàn bộ thị trấn càng trở nên âm trầm.

Bên ngoài gió thổi vù vù, thỉnh thoảng có thứ gì đó bị gió làm ra tiếng vang.

Kinh Phá ngủ trong quan tài, Sơ Tranh dựa vào bên cạnh, Vu Việt không ngủ, cầm một quyển sách từ từ lật.

Bóng đêm dần dần sâu hơn, ánh lửa lúc sáng lúc tối.

Sơ Tranh mơ hồ nghe thấy được tiếng bàn luận xôn xao, âm thanh đó rất hỗn tạp, không nghe rõ rốt cuộc đang nói chuyện gì.

Cô bất động thanh sắc ngồi dậy, Vu Việt tựa ở một bên khác, đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Dường như cậu ta không nghe thấy âm thanh, lúc này không hề có chút phản ứng nào.

Âm thanh kia cách cô hơi xa, chắc không phải ở trong căn nhà này.

Sơ Tranh xác định Kinh Phá không sao, lại ngồi trở lại, không có ý định để ý tới âm thanh kia.

Tiếng bàn luận xôn xao kéo dài gần mười phút, Sơ Tranh không phản ứng, âm thanh kia lại biến thành tiếng cười kỳ quái.

Có chút bén nhọn, từ xa mà đến gần.

Vù vù ——

Tiếng gió lướt qua bên ngoài, kiến trúc cũ nát phát ra từng tiếng kẹt kẹt.

Phối hợp với tiếng cười bén nhọn kỳ quái kia, có vẻ hơi… Ồn ào.

Sơ Tranh rất bực bội trong lòng, hơn nửa đêm nhiễu dân, ngủ một giấc cũng không cho người ta ngủ yên.

Có thấy phiền không chứ!!

“Cô nương, cô nương có nghe thấy tiếng gì không?” Không biết Vu Việt tỉnh dậy từ khi nào, đang nhìn ra bên ngoài.

“Ngươi mới nghe thấy.” Sơ Tranh không quá kiên nhẫn.

Vu Việt: “…”

Lời này bảo cậu ta đáp thế nào đây?

Đã sớm nghe thấy được, vì sao không có chút phản ứng nào?

Nơi này cũng không phải thị trấn bình thường gì mà!

Vu Việt đứng dậy: “Ta đi ra ngoài xem sao.”

Sơ Tranh không nói một lời ngồi đó, sắc mặt hơi lạnh, trừ như thế thì không thấy có gì dị thường.

Vu Việt mở cánh cửa rách rưới ra, tiếng kẹt kẹt kéo đến rất dài, bị gió mang đi thật xa.

Vu Việt đi bên ngoài một vòng, rất nhanh trở lại: “Không có thứ gì cả, khá là kỳ quái…”

Vu Việt còn chưa nói hết lời, thì đã nghe thấy người bên trong hỏi: “Ngươi mang thứ gì trở về vậy?”

Vu Việt sững sờ: “Ta không mang thứ gì về cả.”

Cậu ta chỉ ra ngoài nhìn một chút mà thôi, đâu có mang thứ gì về đâu?

Đầu ngón tay Sơ Tranh điểm lên không khí: “Mấy thứ này không phải ngươi mang về?”

Vu Việt quay đầu nhìn bên cạnh, không có gì cả… Sau lưng không khỏi hơi phát lạnh là thế nào nhỉ.

Vu Việt cũng không ngu ngốc, rất nhanh đã hiểu rõ: “Linh thể sao?”

“Chắc là thế.”

Vu Việt: “…”

Cái gì gọi là chắc là thế?

Vu Việt lập tức giơ tay lên lau trên mắt một chút, bên tai lập tức có tiếng cười đùa quỷ dị.

Cậu ta vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy một gương mặt tràn đầy nếp nhăn mặt, lúc này đang chảy nước miếng, nhìn cậu ta không chớp mắt.

Bên cạnh cậu ta lít nha lít nhít chen chúc không dưới mười linh thể.

Nam nữ già trẻ đều có.

Có con còn không thành thật, đang dở trò với cậu ta.

Vu Việt đen mặt, trong tiếng cười đùa có tiếng đối thoại.

“Có phải hắn có thể nhìn thấy chúng ta rồi không?”

“Người nữ kia đem đến cho ta cảm giác không tốt lắm, ta không muốn tới, các ngươi đi đi.”

“Nàng có thể nhìn thấy chúng ta, ánh mắt quái dị dọa người qué, ta mới không đi đâu.”

“Ta muốn người nam này.”

“Ta cũng muốn!”

“Vậy ai qua bên kia?”

“Ai thích đi thì đi, dù sao ta cũng không đi.”

Vu Việt: “…”

Vu Việt vội vàng bước nhanh mấy bước, muốn vứt bỏ những linh thể này.

Linh thể thông thường đều không có lực công kích, nhưng có một số linh thể cũng biết tu luyện, loại linh thể này lực công kích cũng không yếu.

Trong linh thể, thứ làm cho người ta kiêng kị vẫn là ác linh.

Trong đám linh thể này, chắc là không có ác linh…

“Tiểu ca đừng đi mà!” Vị đại thẩm Vu Việt trông thấy trước nhất bước lên đầu tiên: “Nhìn tiểu ca mặt mày thanh tú, không biết đã có hôn phối chưa?”

Linh thể đằng sau cũng cùng nhau tiến lên.

Vu Việt: “???”

“Dừng lại!” Vu Việt quát lớn một tiếng.

Nhóm linh thể thắng gấp, bao gồm cả đại thẩm chạy nhanh nhất kia cũng ngừng lại tại chỗ.

Vu Việt cũng không nghĩ đến những linh thể này sẽ nghe lời như vậy, nhíu mày.

“Ca ca, huynh muốn chọn ai đây?” Trong đám linh thể có một đứa trẻ nhỏ ló đầu ra, giòn tan hỏi.

Vu Việt: “??”

Chọn cái gì?

“Bọn nó có ý gì?” Một mình Vu Việt suy nghĩ không ra, quay đầu hỏi Sơ Tranh.

“Bảo ngươi chọn một.” Ý trên mặt chữ không khó hiểu.

“Ta biết… Ý của ta là, tại sao phải chọn một?”

“Ngươi chọn một con thử xem là biết thôi?” Sơ Tranh giật dây cậu ta.

“…”

Chuyện này có thể thử sao?

Nhìn thế nào thì bây giờ cũng thấy rất không thích hợp đấy được không?

“Tiểu công tử, ngươi phải chọn nhanh lên nha, trời sáng sẽ không kịp nữa đâu.”

Người nói chuyện là nữ, cong Lan Hoa Chỉ, cười rất xán lạn.

Đọc truyện chữ Full