TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2261: Vấn tiên hoàng tuyền (47)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

(*Vì vấn đề liền mạch nên phải sửa lại số chương của VTHT. Nào rảnh mình sẽ đánh số lại từ đầu (╥﹏╥))

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

[ Chấm điểm phó bản: S]

[ Thông tin phó bản: 8]

【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn… 】

【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 76%. 】

Sơ Tranh tỉnh lại từ trong khoang trò chơi.

Đám người Nguyễn Lượng ai cũng mang cặp mắt đầy quầng thâm, có lẽ không hề ngủ ngon.

Sơ Tranh ra ngoài tắm rửa, ăn cơm, nghỉ ngơi xong mới đi họp với bọn Nguyễn Lượng.

“Tôi nói gì hắn cũng không nhớ nổi.” Sơ Tranh vuốt vuốt người máy hình cầu: “Các anh chắc chắn hắn chính là người mà các anh muốn tìm chứ?”

Chuyện liên quan tới thế giới hiện thực, cô nói ra, đối phương đều rất lơ ngơ, thậm chí còn cảm thấy cô điên rồi.

“Chắc chắn, đó chắc chắn là tiên sinh không sai được.” Nguyễn Lượng rất chắc chắn.

Sơ Tranh dựa người ra phía sau một chút: “Vậy tôi cũng không có cách nào.” Bây giờ cô đang nghi ngờ đó hoàn toàn không phải là người mà họ muốn tìm.

Nhưng mà…

Sơ Tranh nhìn sang căn phòng cách vách.

Nếu như người ở trong đó không phải Tinh Tuyệt, vậy ở trong đó Tinh Tuyệt là ai?

Đau đầu.

“Có thể là vì tiên sinh đã xem mình là người của thế giới ấy… Mỗi lần mở phó bản ra, trí nhớ của ngài ấy sẽ quay về không.”

Sơ Tranh cũng nghĩ không ra: “Vậy mà các anh cũng dám đưa ra thị trường à?”

“…”

Nguyễn Lượng giải thích đó là vì Tinh Tuyệt bị nhốt ở trong đó quá lâu rồi, tăng thêm các loại nguyên nhân tổng hợp như game vẫn còn chưa hoàn thiện.

Tung ra thị trường cho người chơi chơi thì chắc chắn không thể xảy ra chuyện như vậy.

Nếu họ làm loại game kiểu này mà đưa lên thị trường, thì trừ phi họ muốn phá sản.

Sơ Tranh: “Vậy vấn đề bây giờ là làm thế nào mới có thể làm cho hắn nhớ ra được.”

Nguyễn Lượng gật đầu.

Sơ Tranh tức giận nói: “Anh gật đầu làm gì, đây không phải là chuyện anh nên suy nghĩ à?”

Nếu không phải người này có thể sẽ có liên quan đến thẻ người tốt, thì mẹ nó ta đã sớm bỏ gánh không làm rồi.

Nguyễn Lượng kịp phản ứng, vội vàng nói: “Chúng tôi sẽ mau chóng nghĩ ra phương án.”

Nói thật, trong lòng Nguyễn Lượng không có bất kỳ đầu mối gì.

Họ cũng là lần đầu làm chuyện ấy.

Đám người Nguyễn Lượng thảo luận hăng say, Sơ Tranh còn có chuyện của mình phải xử lý, trực tiếp rời đi.

Cô rất bận đó!

Vì sao cô lại bận như thế chứ!

Sơ Tranh trở lại Vấn Tiên Lộ, tổng điều tra đã kết thúc, lúc này tuy là ban ngày, nhưng người lại không ít, bầu không khí cũng lộ vẻ ngưng trọng.

“Sơ Tranh tiểu thư.” Mai Cơ kéo con thỏ nhỏ tới đón: “Chúng em tìm được Bao Lỗi rồi.”

Sơ Tranh nhíu mày, cũng coi như có một tin tức tốt.

“Bắt được chưa?”

Mai Cơ bóp con thỏ nhỏ: “Chết rồi.”

Sơ Tranh: “…”

Có chó tin tức tốt ấy!

“Thi thể đâu?” Người chết thì cũng phải tìm được thi thể chứ!

“Bị người của tập đoàn Thịnh Thiên mang đi rồi.”

“Tập đoàn Thịnh Thiên?” Hậu trường của bệnh viện lúc trước điều tra được dị thường không phải là tập đoàn Thịnh Thiên này sao?

“Vâng.” Bọn họ nhận được tin tức, đến thì đã trễ mất một bước.

Người của tập đoàn Thịnh Thiên mang Bao Lỗi đi trước, bởi vì đối phương có lai lịch không nhỏ, nên họ không trực tiếp cướp được.

Sơ Tranh dẫn Mai Cơ trở lại tiệm của Liễu Trọng trước đã.

Sơ Tranh gõ gõ người máy vẫn còn hình cầu: “Cho ta xem tư liệu của tập đoàn Thịnh Thiên.”

“Ngài sờ vào chỗ nào của người ta đấy!” Người máy mở tứ chi ra, tức giận vểnh cái mông lên: “Đáng ghét!”

Sơ Tranh: “…” Nổi da gà đầy người.

Tập đoàn Thịnh Thiên, ngành nghề tương quan rất rộng, còn từng tham dự một vài hạng mục của chính phủ, hậu trường cứng rắn.

Dưới trướng có không ít hướng đi liên quan đến chữa bệnh, nhưng đó cũng không phải trọng tâm của bọn họ.

Trong không khí ném ra một tấm hình, người máy bập bẹ giới thiệu: “Đây chính là CEO của tập đoàn Thịnh Thiên, hai mươi sáu tuổi.”

Người đàn ông trên bức ảnh cực kỳ trẻ tuổi, đuôi lông mày khóe mắt dường như cũng mang theo ý cười, dù mặc âu phục nghiêm túc nặng nề, nhưng vẫn sinh ra một loại cảm giác phóng túng gợi cảm.

“Oa! Hắn thật nhiều bạn gái nha!” Người máy kinh hô một tiếng, tiếp đó trong không khí lít nha lít nhít xuất hiện một đống ảnh chụp.

Xinh đẹp quyến rũ, thanh thuần đáng yêu, điện nước đầy đủ, cái gì cần có là có.

Đây còn là tư liệu công khai có thể trực tiếp tìm được trên mạng…

Sơ Tranh phất tay quét những hình kia xuống, chỉ xem sơ yếu lý lịch.

Giang Quý Bắc, khuyết điểm duy nhất của người này đại khái chính là bạn gái quá nhiều.

“Tập đoàn Thịnh Thiên mang người đi đâu rồi?”

Mai Cơ nhón chân, điểm trong không khí một cái, vẽ ra một khu vực, đánh dấu tuyến đường và điểm đến cuối cùng.

“Chúng em đi theo xe đến đây, nhưng bên kia thủ vệ sâm nghiêm nên không đi qua được.”

Sơ Tranh mở bản đồ lớn ra, yên tĩnh vài giây: “Sở nghiên cứu sinh vật?”

“Vâng.”

Bao Lỗi chết trong bệnh viện, hơn nữa trạng thái tử vong không bình thường lắm, bị kéo đến sở nghiên cứu sinh vật hoàn toàn là quá trình bình thường.

Bao Lỗi không bị cắt miếng đó chứ!!

Sơ Tranh hai tay đút túi, đứng bên ngoài sở nghiên cứu sinh vật, ra vào bên kia đều phải đi qua người máy kiểm tra, còn có người tuần tra, tầng tầng kiểm tra, kín không kẽ hở.

Sơ Tranh đi tới đi lui hai vòng, suy nghĩ xem làm sao để đi vào.

“Sơ Tranh tiểu thư, cô làm gì ở đây?”

Một chiếc xe dừng ở bên cạnh cô, xe cửa hạ xuống, lộ ra gương mặt hiền lành lịch sự của Tô Đề Nguyệt.

Tô Đề Nguyệt nghi ngờ nhìn cô.

Cô không ở bên trang viên à?

Sao lại chạy đến đây?

“Mắc mớ gì tới anh?”

“…”

Tô Đề Nguyệt bị ghét quen rồi, bây giờ đã miễn dịch.

Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua bốn phía, xe của Tô Đề Nguyệt chạy từ bên ngoài tới, phía trước cũng chỉ có một nơi.

Ánh mắt cô khẽ chuyển, nhíu mày hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

“Phía trước.” Tô Đề Nguyệt ra hiệu sở nghiên cứu sinh vật trước mặt.

“Anh muốn đi vào?”

“… Ừ.” Tô Đề Nguyệt cảm thấy ánh mắt Sơ Tranh không đúng lắm: “Có vấn đề gì?”

“Anh đi vào làm gì?”

Tô Đề Nguyệt đẩy mắt kiếng gọng vàng trên sống mũi: “À, có chút việc tới xử lý…”

“Mang tôi vào.”

“…”

Xe tới gần sở nghiên cứu sinh vật, người máy tới quét hình kiểm tra.

Quét hình toàn xe, không cần người xuống xe là có thể phán đoán xem có mang theo vật phẩm nguy hiểm không —- —- Loại quét mà một con ruồi cũng có thể kiểm trắc ra được ấy.

“BR 10023 mời thông qua.” Âm thanh điện tử cứng nhắc vang lên.

Cánh cổng trước mặt mở ra, Tô Đề Nguyệt lái xe vào, lần nữa bị ngăn lại.

“Giáo sư Tô, chỗ tôi biểu hiện hôm nay chỉ có một mình ngài tới thăm, vị tiểu thư bên cạnh…”

“Là trợ lý của tôi.” Tô Đề Nguyệt cười, thân thiện đến mức làm cho người ta không tiện từ chối: “Quyết định đột xuất, bây giờ anh đăng ký thêm được không?”

Đối phương hơi chần chờ, bảo Tô Đề Nguyệt chờ một lát, đi sang bên cạnh báo cáo.

Một hồi lâu sau đối phương trở về, đưa cho Tô Đề Nguyệt hai tấm thẻ: “Giáo sư Tô, mời vào bên trong.”

Xe chạy vào bên trong được một khoảng cách, Tô Đề Nguyệt dùng dư quang nhìn người bên cạnh: “Sơ Tranh tiểu thư, cô vào trong này để làm gì?”

Cô đột nhiên muốn vào trong này, chắn chắn không phải để ngắm cảnh.

“Tìm người.”

“Tìm người?”

“Ừ.”

Tô Đề Nguyệt rất thức thời không hỏi tiếp, dù sao cho dù y hỏi, cô cũng sẽ không nói cho mình biết.

Xe ngừng trong ga ra tầng hầm, Tô Đề Nguyệt đưa một tấm thẻ trong đó cho Sơ Tranh: “Một tiếng sau tôi sẽ rời đi, Sơ Tranh tiểu thư, cô đừng gây phiền toái cho tôi.”

Nể tình họ miễn cưỡng xem là đồng nghiệp đi!

*

Tô Đề Nguyệt: Tôi quá khổ!! Cần vé tháng mới tốt lên được!

***

Đọc truyện chữ Full