Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh còn thấy không ít sách về Huyết tộc trên bàn trong phòng hắn.
Nhìn vào độ mới của sách thì chắc là mới mua về.
Sơ Tranh lui ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
–
“Tiểu thư, chúng ta trở về sao?” A Quỷ đợi ở phòng khách, thấy Sơ Tranh ra, lập tức hỏi một tiếng.
Sơ Tranh lắc đầu, ngồi trở lại sofa: “A Quỷ, lúc trước tôi từng cắn hắn.”
“Tiểu thư ngài…” A Quỷ cả kinh đến mức xém nhảy dựng lên, phát giác được giọng mình quá lớn, vội vàng hạ xuống: “Ngài uống máu người rồi?”
Bây giờ phần lớn Huyết tộc đều đã quen uống huyết dịch khác.
Từ khi tiểu thư sinh ra đến giờ chưa từng dính vào máu người… Thứ đó có thể làm cho Huyết tộc nghiện, uống được một lần, thì sẽ không muốn uống huyết dịch khác nữa.
“Chuyện có hơi phức tạp.” Sơ Tranh ngại phiền phức, không muốn nói lắm: “Có phải là vì chuyện này không?”
A Quỷ hơi bình tĩnh lại: “Không biết, nếu như ngài chỉ hút một phần, thì cùng lắm là thân thể hắn bị suy yếu, tĩnh dưỡng là được rồi. Hút quá nhiều, hắn cũng chỉ tử vong, sẽ không tạo thành tình huống như bây giờ.”
Sơ Tranh trầm mặc vài giây: “Vậy nếu hắn cũng từng uống máu của tôi thì sao?”
Lúc ấy Ấn Bạch cắn cô một cái.
Cô cảm giác được tốc độ huyết dịch lưu động lúc ấy, ít nhất Ấn Bạch đã uống của cô một ngụm.
Nhưng dựa theo ghi chép trong Huyết tộc, thì như vậy cũng không đủ để Ấn Bạch biến thành huyết tộc mà
A Quỷ: “…”
A Quỷ hít sâu một hơi: “Ngài nhớ xem lúc ấy ngài hút bao nhiêu máu của hắn?”
“Rất nhiều.” Lúc ấy nguyên chủ bị huyết liệp truy sát, muốn khôi phục một chút, chỉ sợ đã hút gần hết máu của Ấn Bạch.
Khi cô tìm được hắn, nhìn Ấn Bạch cũng chỉ còn lại một hơi.
Sau khi cắn cô một ngụm, giống như đã chậm rãi khôi phục lại trong trạng thái hư nhược.
A Quỷ đi tới đi lui trong phòng: “Trong thân thể hắn chỉ có một ngụm máu của ngài, đó căn bản đã đủ cho hắn chuyển đổi thành Huyết tộc, hắn… Chắc có lẽ ban đầu đã thất bại, nhưng hắn phải chết mới đúng chứ… Vì sao lại không chết, tạm thời tôi cũng không nghĩ ra được.”
Sơ Tranh: “Tôi chưa trưởng thành cũng có năng lực chuyển đổi Huyết tộc?”
A Quỷ hậu tri hậu giác: “… Không có.”
Đúng thế, tiểu thư vẫn còn chưa trưởng thành mà!
Hoàn toàn không có năng lực ấy
Căn cứ vào ký ức một đời của nguyên chủ, chắc chắn Ấn Bạch cũng bị nguyên chủ cắn trong trường học bỏ hoang ấy, nhưng không có chuyện cắn ngược lại cô ở phía sau, nhưng hắn vẫn còn sống như cũ.
Tuy nhiên từ trong đôi câu vài lời ấy, có thể thấy được Ấn Bạch hạn chế tiếp xúc với người khác, tính tình cổ quái… Chuyện này rất có thể là vì hắn biến đổi.
Người bị huyết tộc cắn xác thực có thể biến thành huyết thi như cái xác không hồn, nhưng vậy thì cũng phải xuất phát từ ý nguyện muốn biến đối phương thành huyết thi của Huyết tộc mới được.
Lúc ấy nguyên chủ chỉ cấp thiết muốn khôi phục lực lượng, căn bản không có ý ấy.
Cho nên thẻ người tốt làm sao đây?
“Bây giờ hắn được xem là gì?”
Sơ Tranh chỉ vào phòng hỏi A Quỷ.
Chưa chuyển đổi thành Huyết tộc thành công, cũng không phải là con người.
A Quỷ vô tội nhún vai: “Tôi cũng không biết.” Anh ta chưa từng nghe về kiểu tình huống này bao giờ.
Sơ Tranh trầm ngâm một lát: “Anh trở về trong tộc hỏi thăm chút đi.”
Gia tộc của thân thể này là một trong những gia tộc cổ xưa nhất trong Huyết tộc, có lẽ biết đây là tình huống thế nào.
A Quỷ cũng đang có ý này: “Vâng.”
Sơ Tranh: “Người này rất quan trọng với tôi, hắn không thể xảy ra chuyện gì được, tôi nói như vậy, anh đã hiểu chưa?”
A Quỷ sững sờ, một lát sau cúi đầu xuống, biểu thị mình hiểu rồi.
–
Trong căn phòng tối đen như mực giơ tay không thấy được năm ngón, thiếu niên ôm chăn, cuộn thành một cục, ngủ cực kỳ không an ổn.
Sơ Tranh ngồi ở bên giường, sờ trán thiếu niên.
Lạnh như băng không có nhiệt độ.
Trước đó thấy người hắn lạnh, còn tưởng rằng hắn bị lạnh, nhưng lúc này xem ra không phải vậy, hắn đã không còn nhiệt độ cơ thể của người bình thường nữa.
Cho dù lạnh như vậy, thiếu niên vẫn đổ một thân mồ hôi.
Sơ Tranh tìm áo ngủ con thỏ của hắn ở trong phòng ra thay cho hắn, sờ vào thiếu niên đầy lông xù, Sơ Tranh có chút yêu thích không buông tay.
Hôm sau.
Ấn Bạch xoay người, chậm rãi tỉnh lại, ánh mắt rơi trên màn cửa không thấu ánh sáng, một hồi lâu sau mới có tiêu cự.
Sao hắn lại ở trong nhà…
A! Đúng rồi, hôm qua gặp được cô, cô đưa mình về.
Ấn Bạch lập tức ngồi dậy, đảo mắt qua gian phòng, chỉ có mình hắn.
Hắn cúi đầu nhìn áo ngủ trên người mình, hắn nhớ khi lên giường ngủ, hắn không thay…
Khuôn mặt nhỏ của Ấn Bạch lập tức biến đổi, trượt từ trên giường xuống, dép cũng không đi, mở cửa phòng đi ra ngoài.
–
Sơ Tranh ngồi trong phòng khách xem tư liệu về Huyết tộc trên điện thoại, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy thiếu niên đầy lông xù đi chân trần chạy đến, lỗ tai phía sau lưng hắn lắc tới lắc lui.
Tay cầm điện thoại của Sơ Tranh hơi dùng sức, hít sâu một hơi, ép buộc mình tỉnh táo: “Dậy rồi?”
Ấn Bạch dừng ở vị trí cách ghế sofa tầm một mét, lần theo âm thanh định vị được Sơ Tranh: “Quần áo… Cô… Thay sao?”
“Không thì sao?”
“A…”
Một tiếng “A” ấy của Ấn Bạch có chút mờ mịt, lại có chút kinh ngạc.
Thật lâu sau thiếu niên căng thẳng nói: “Vậy không phải cô đã nhìn thấy rồi sao?”
“Ừ.”
Cả khuôn mặt Ấn Bạch đỏ bừng lên: “…” Cô nhìn thấy rồi cô nhìn thấy rồi cô nhìn thấy rồi.
Sơ Tranh thấy đỉnh đầu Ấn Bạch cũng sắp bốc khói, lúc này mới lên tiếng: “Lừa anh đấy, A Quỷ thay giúp anh.”
Con ngươi Ấn Bạch sáng lên: “Thật… Thật không?”
Không phải ta thay cho mi, mi còn vui đến vậy à?
Sơ Tranh không vui: “Anh không thích tôi thay cho anh? Anh ghét tôi?”
“… Không phải không phải.” Tiểu Bạch Thỏ xua tay: “Nam nữ khác biệt, tôi, tôi không phải, không phải ghét cô.”
“Vậy lần sau tôi thay cho anh?”
Tiểu Bạch Thỏ trợn tròn mắt: “Còn, còn có lần sau sao?”
“Không muốn?”
Ấn Bạch cứng lại ở đó, không biết trả lời như thế nào, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt không lên tiếng.
Sơ Tranh không đùa hắn nữa: “Đi lấy dép đi vào.”
“Ồ.”
Tiểu Bạch Thỏ vội vàng chạy về phòng lấy dép, một hồi lâu sau mới bình phục lại tâm tình đi ra.
Sơ Tranh bảo hắn qua thử xem có thể ăn được bữa sáng không.
Ấn Bạch chỉ ăn hai miếng đã nôn ra hết, vẻ ửng hồng trên mặt bị tái nhợt thay thế.
“Anh có phát hiện ra biến hóa của thân thể mình không?”
“… Phát hiện một chút.”
Đã hơn nửa tháng hắn không ăn gì, mới đầu thì còn có thể ăn vào, một hồi lâu sau mới nôn ra. Đến đằng sau, đã không thể nuốt trôi được nữa… Nhưng hắn trừ cảm giác đói ra thì thân thể lại khỏe mạnh.
Hắn còn rất ghét ánh nắng, chiếu lên người rất không thoải mái, giống như Huyết tộc vậy.
Trên sách nói chỉ có người từng bị Huyết tộc cắn, mới có thể biến thành Huyết tộc.
Nhưng hình như hắn chưa từng bị Huyết tộc cắn mà…
Thiếu niên ôm cánh tay, nằm sấp trên bàn, nhỏ giọng nói: “Hình như tôi bị bệnh rồi.”
Sơ Tranh: “…”
Không phải anh bị bệnh, mà là anh sắp biến thành Huyết tộc.
Ấn Bạch không nhớ rõ mình từng cắn hắn, hơn nữa Sơ Tranh cũng không chắc chắn tình huống bây giờ của hắn là thế nào, nên cũng không dám làm loạn.
Cô giơ tay sờ mái tóc mềm mại của thiếu niên: “Không sao, sẽ tốt thôi.”
Xoảng —
Cổng truyền đến tiếng chìa khoá, tiếp theo là tiếng chìa khoá cắm vào ổ khóa, tiếng vặn, còn có tiếng nói của phụ nữ.