Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ấn Bạch nhìn bóng cây lượn qua ngoài cửa sổ, nhìn rất là nghiêm túc.
Ấn Bạch đột nhiên dán vào bên cửa sổ: “Trời mưa rồi.”
Hạt mưa tung bay trên cửa sổ, làm mơ hồ tầm mắt.
Ấn Bạch hạ cửa xe xuống, vươn tay ra.
Gió xuyên qua khe hở, mang theo hạt nước ướt át, thoải mái lạ thường.
Chỉ một lát sau trên ngón tay Ấn Bạch đã ngưng kết ra những giọt nước, nhỏ giọt từ đầu ngón tay hắn xuống.
“Cô không thích mưa sao?” Ấn Bạch đột nhiên quay đầu hỏi Sơ Tranh.
“Bình thường.”
“Trước kia tôi không thích, nhưng gần đây càng ngày càng thích, trời mưa sẽ thấy thoải mái hơn.” Ấn Bạch nhỏ giọng nói: “Tôi tưởng là các cô đều rất thích trời mưa.”
“Anh thích thì tôi thích.”
“… Vì sao? Sở thích của mỗi người không giống nhau, cô có thể thích thứ mà mình thích, tại sao tôi thích thì cô thích.”
“Bởi vì…” Sơ Tranh ngừng một chút, tiến đến bên tai hắn, dùng âm lượng mà chỉ hai người có thể nghe thấy nói: “Tôi thích anh.”
Ấn Bạch sững sờ.
Hắn chậm chạp rút tay về, Sơ Tranh đóng cửa sổ lại, rút khăn tay ra lau sạch sẽ ngón tay hắn.
Ấn Bạch mặc cho Sơ Tranh thao tác, đến khi tất cả ngón tay đều khô ráo.
Sơ Tranh kéo tay hắn, đặt ở bên môi hôn một cái.
Vành tai Ấn Bạch lập tức đỏ lên, rút tay mình về.
Có thể là vì có Toàn Tiểu Trúc ở đây, Ấn Bạch cũng không nói gì, cúi đầu bắt đầu lật quyển sách kia của hắn.
Có thể là vì tâm không tĩnh, tốc độ lật sách đâu phải là tốc độ đọc bình thường.
Toàn Tiểu Trúc ở bên kia nhìn nửa ngày, cuối cùng vẫn đánh bạo giơ điện thoại ra: “Anh trai ơi, add Wechat được không?”
Thật ra cô ấy muốn add Sơ Tranh.
Nhưng mà…
Cũng không biết Huyết tộc có Wechat không.
Hơn nữa cô ấy hơi sợ Sơ Tranh, không dám hỏi.
Cho nên phải đi đường cong cứu quốc.
Add chim hoàng yến mà đại lão nuôi, vậy cũng có khác gì add đại lão đâu đúng không!
“Ồ… Được.” Ấn Bạch lấy điện thoại di động của mình ra, ấn mở Wechat, còn chưa kịp đưa mã tới.
Bên tai đã nghe tích một tiếng.
Ấn Bạch ngẩng đầu nhìn lại, Toàn Tiểu Trúc hoảng sợ cầm điện thoại di động, giống như thứ cầm không phải điện thoại, mà là bom.
“Về sau không được phép add người quái lạ.”
Toàn • quái lạ • Tiểu Trúc cảm giác trái tim trúng một mũi tên, xém chút trượt tay xóa mất lời mời kết bạn của đại lão.
Đây là tiếng người sao?
Sao cô ấy lại là người quái lạ rồi?!
Ấn Bạch ngập ngừng nói: “Không phải cô cũng add…”
“Anh có thể so được với tôi sao?”
“…”
Lỗ tai Ấn Bạch vẫn còn đỏ bừng, không dám nói nhiều với Sơ Tranh, yên lặng đưa điện thoại di động tới: “Vậy cô… Xem?”
Sơ Tranh: “…”
Nội dung trong điện thoại của Ấn Bạch rất sạch sẽ, phần lớn là phần mềm học tập.
Wechat cũng add không ít người, ghi chú đa phần là XX khoa XXX, không thì chính là giáo viên nào đó, hoặc là cửa hàng XX.
Sơ Tranh không động vào người trong Wechat của hắn, thuận tiện cài đặt cho hắn mấy cái app nội bộ của Huyết tộc, kích hoạt xong rồi trả cho hắn: “Về sau không cần thiết phải add người không cần.”
Thiếu niên thấp giọng nói: “Nhưng không lễ phép, hơn nữa từ chối người khác không tốt lắm…”
Sơ Tranh: “…”
Được rồi, tùy hắn đi.
Dù sao cô trông coi người là được rồi.
“Anh vui là tốt rồi.”
Ấn Bạch cũng không nói chuyện, cúi đầu giày vò trên điện thoại, một lát sau, còn hỏi mượn điện thoại Sơ Tranh.
Sơ Tranh đưa điện thoại di động cho hắn: “Làm gì?”
Ấn Bạch không đáp, hơi nghiêng người sang, ngăn cản ánh mắt Sơ Tranh.
Một lát sau, hắn trả điện thoại cho Sơ Tranh: “Tôi… Tôi lập thêm một nick nữa, chỉ add cô.”
Sơ Tranh: “…” Không cần thiết, thật sự, cô không ngang ngược như vậy, dù sao người trong tay cô, không ai làm gì được!
Sơ Tranh ấn mở biểu tượng tin nhắn, thứ đầu tiên trông thấy chính là avatar con thỏ nhỏ, ngoan ngoan cưng cưng.
Sao vật nhỏ lại ngoan như vậy chứ.
Muốn…
Được rồi, muốn gì mà muốn, lát nữa lại bị 404.
–
Sau khi vào thành phố Toàn Tiểu Trúc đã bị Sơ Tranh ném ra khỏi xe, còn thuận tay ném cho một tấm thẻ, mỹ danh nói: Thù lao.
Toàn Tiểu Trúc biết Huyết tộc đều giàu có, nhưng cái tùy tiện đã là tiền triệu này, có phải là giàu đến mức làm cho người ta ghen ghét không?
Huyết liệp so với Huyết tộc, chính là một bên thì khu nhà giàu đỉnh cấp hào môn, một bên thì khu dân nghèo đỉnh cấp dân nghèo.
Sơ Tranh đưa Ấn Bạch về nhà, trở về chỗ ở của mình.
Sau đó nghe người phía dưới nói lúc ấy Côi Lam lén chạy về.
Người sói và huyết liệp đang đánh hăng say, cô ta đột nhiên chạy về, hai bên cho là Huyết tộc đổi ý, lại muốn đến thò một chân vào, đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.
Cuối cùng Huyết tộc chết mất một người và mấy người bị thương.
Những Huyết tộc đó đều là do Lạc Lý triệu tập đi cứu Côi Lam, đa phần đều là con non vị thành niên có thân phận địa vị.
Bây giờ bị thương thành thế kia, cho là trong tộc của người ta không ai làm chỗ dựa chắc?
Sơ Tranh nhận được tin tức này không bao lâu, thì bị lãnh chúa phụ trách khu này triệu tập khẩn cấp.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, người tham dự như cô nhất định sẽ bị gọi đến hỏi.
–
Trang viên cổ xưa tọa lạc trong núi, người hầu trong trang viên cũng không có nhiều, người dẫn đường chính là một ông lão khuôn mặt tiều tụy.
Khi nguyên chủ vừa tới đây, thì đã tới bái kiến lãnh chúa nơi này, làm báo cáo đầy đủ, cho nên cũng quen biết ông lão này.
“Sơ Tranh tiểu thư, mời vào bên trong.” Ông lão thay Sơ Tranh đẩy cánh cổng khắc hoa cao 3 mét ra, khom người làm dấu tay xin mời.
Trong phòng đã có người.
Lạc Lý và mấy Huyết tộc đứng ở một bên, Côi Lam đứng ở chính giữa, sắc mặt tái nhợt, thân thể lung la lung lay, dáng vẻ như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Mà ngồi phía sau cái bàn là một người đàn ông trung niên, ngũ quan vẫn rất anh tuấn, lộ ra vẻ thành thục nam tính, trầm ổn và cơ trí.
“Lãnh chúa.”
Sơ Tranh không kiêu ngạo không tự ti gọi một tiếng.
Lãnh chúa gật đầu ra hiệu: “Chuyện chắc cô cũng đã nghe nói rồi, gọi cô tới là muốn hỏi cụ thể chuyện phát sinh.”
Lãnh chúa quản lý vùng này, xảy ra chuyện như vậy, ông ta muốn hiểu toàn bộ mọi chuyện.
Không chỉ nghe từ miệng một người, mà ai cũng phải báo cáo lại một lần.
“… Sau đó thì tôi đi rồi, không biết xảy ra chuyện gì.” Sơ Tranh tường thuật đơn giản tóm lược chuyện phát sinh phía trước, phía sau trực tiếp kéo mình ra.
Dù sao cô cũng xác thực không tham dự.
Bọn Lạc Lý đều có thể làm chứng.
“Tôi có một câu hỏi.” Mặc dù Lạc Lý làm chứng cho Sơ Tranh sau đó cô xác thực không tham gia, nhưng hắn ta còn có những nghi vấn khác.
Lãnh chúa ra hiệu Lạc Lý hỏi.
“Sao cô lại dùng vũ khí của huyết liệp bắn trúng Ký Nhất được?”
Huyết tộc không thể đụng vào ngân khí, nhưng thứ bắn trúng Ký Nhất lại là vũ khí chuyên môn đối phó với bọn họ.
Sơ Tranh quét mắt nhìn về phía Lạc Lý, lại nhìn về phía Côi Lam, Côi Lam cúi đầu, thân thể run rẩy theo biên độ nhỏ.
Lạc Lý tiếp tục nói: “Có phải cô cấu kết với huyết liệp không?”
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, mặt không cảm xúc nói: “Lạc Lý tiên sinh, nói chuyện phải có chứng cứ.”
Huyết tộc và huyết liệp cấu kết, sẽ bị coi là phản đồ của Huyết tộc… Mặc kệ là vì nguyên nhân gì.
Lạc Lý: “Sau đó tôi đã đến nơi cô đứng xem, chỗ đó rõ ràng có dấu vết của hai người. Còn một người nữa là ai?”
“Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?”
“Người kia là huyết liệp, cô đương nhiên không dám nói cho tôi biết.”