TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2334: Ngân nguyệt tế ca (33)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ấn Bạch biết thế cục bây giờ không như trước, cho nên sau khi ở lại cũng không phàn nàn nhiều, chỉ lo lắng phía cha mẹ hắn thôi.

Sơ Tranh bảo trường học nói với cha mẹ hắn rằng hắn ra nước ngoài giao lưu một thời gian.

Ấn Bạch chỉ nhận được điện thoại của cha mẹ, bảo hắn phải chăm sóc tốt cho mình, sau đó nhận được một khoản tiền.

Ấn Bạch nhìn chằm chằm dãy số kia, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu.

Họ yên tâm về mình đến cỡ nào chứ…

“Phù!”

Ấn Bạch thở ra một hơi, ôm sách đi vào thư phòng tìm Sơ Tranh: “Bảo bảo, học tập không?”

Cho dù ở đây, cũng không thể trễ nãi học tập.

Qua khoảng thời gian này, hắn vẫn phải về trường học.

“Uii.” Gerson nhô nửa người ra từ sau giá sách, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy kinh ngạc: “Học à?”

Sơ Tranh: “…” Cũng không muốn, ta cảm thấy thành tích của ta vẫn rất rộng rãi!

Ấn Bạch nhìn thấy Gerson, sắc mặt biến hóa, thấp thỏm căng thẳng cúi đầu xuống: “Con chào chú.”

“Học thì tốt nha.” Gerson đi từ sau giá sách tới, ánh mắt nhìn Ấn Bạch nhiều hơn mấy phần hòa ái: “Giúp nó học hành cho tốt nha.”

Đây là lần đầu tiên Ấn Bạch thấy Gerson hòa ái dễ gần với mình như thế, nhịn không được gật đầu: “Dạ… Vâng ạ.”

Sơ Tranh: “…”

Gerson: “Cố lên.”

Gerson cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Ấn Bạch, tản bộ rời đi.

Ba phút sau, Gerson bảo A Quỷ đưa tới một chồng sách liên quan đến Huyết tộc, dặn dò Ấn Bạch dạy Sơ Tranh học cho tốt.

Ấn Bạch: “…”

Sơ Tranh: “…” Mi làm chuyện tốt rồi thấy chưa!

Ấn Bạch ổn định tâm trạng, đi đến chỗ Sơ Tranh, cúi người hôn cô một cái, nhỏ giọng nói: “Em đã đồng ý sẽ học cùng anh.”

Sơ Tranh: “…” Ta cũng không muốn học cùng mi ở đây.

Lời là do mình nói, không có chỗ để đổi ý, Sơ Tranh chỉ có thể đau khổ học cùng Ấn Bạch

Ấn Bạch cảm thấy rất hứng thú với những quyển sách này, sách hắn tự tìm được đều không có những nội dung này.

Cho nên Ấn Bạch đọc rất hăng say.

Sơ Tranh không có hứng thú gì, lúc trước cô từng đọc không ít, cho nên cô ôm Ấn Bạch vào lòng, miễn cưỡng đè nén sự không kiên nhẫn trong lòng.

Ấn Bạch bị sách hấp dẫn, ngoan ngoãn làm ổ trong lòng Sơ Tranh đọc.

“Em xem cái này…” Ấn Bạch quay đầu nhìn Sơ Tranh, phát hiện cô gái đã nhắm chặt hai mắt, dường như đã ngủ thiếp đi.

Hô hấp của Ấn Bạch hơi chậm lại, cẩn thận nghiêng người qua, hôn lên đôi môi mềm mại của cô gái.

Ấn Bạch chỉ muốn hôn một chút, kết quả chưa kịp tách ra, thì bên hông bỗng xiết chặt, sách trong tay rơi xuống sàn nhà.

“Hôn trộm em? Hả?”

“Không… Không có.”

“Vậy vừa rồi đang làm gì?” Chẳng lẽ là ta nằm mơ bị hôn trộm sao?

“Anh…”

Ấn Bạch không tìm thấy lý do thích hợp, muốn dùng tay che mặt, ai ngờ lại bị Sơ Tranh ngăn lại, một giây sau, đôi môi đã bị chặn lại.

Trong thư phòng im ắng, ngoài cửa sổ bò đầy hoa tường vi, đóa hoa tung bay theo gió, trong không khí mơ hồ có một mùi hương thơm ngọt.

Cốc cốc —

Sơ Tranh nhìn ra phía cổng một chút, không để ý.

Cốc cốc —

Cốc cốc cốc cốc —

Tiếng gõ cửa không ngừng, Sơ Tranh khó chịu cài lại cúc áo cho người trong lòng.

Thiếu niên thở phì phò, xuống khỏi người Sơ Tranh, tự luống cuống tay chân chỉnh lý quần áo, suýt chút nữa thì…

Ấn Bạch ôm lấy sách trên bàn: “Anh về trước đây.” Sau đó cấp tốc đi ra ngoài.

A Quỷ dẫn theo một người đàn ông xa lạ đứng ở ngoài cửa.

Ấn Bạch đi ra vội, đụng phải đối phương, đối phương còn ôn hòa đỡ lấy hắn: “Không sao chứ?”

“Không, không sao.” Ấn Bạch cũng không dám nhìn kỹ người: “Xin lỗi, là tôi đụng vào anh.”

“Không sao, lần sau cẩn thận chút.”

Ấn Bạch nói xin lỗi xong, vội vàng chạy đi, giống như đằng sau có thứ gì đó đang đuổi theo hắn vậy.

“Chính là hắn à?” Người đàn ông nhíu mày hỏi A Quỷ.

A Quỷ cười cười không đáp: “Mời ngài vào bên trong.”

Người đàn ông thu ánh mắt lại, vừa rồi hắn ta thấy rõ dấu vết như ẩn như hiện trong cổ áo thiếu niên kia, quần áo của hắn còn dúm dó, vừa rồi hai người này làm gì ở bên trong không cần đoán cũng biết.

Ấn Bạch ngồi trên sân thượng đọc sách, xa xa nhìn thấy Sơ Tranh trở về, hắn vừa định vẫy tay gọi cô, thì phát hiện còn có người đồng thời trở về với Sơ Tranh.

Ấn Bạch lập tức thả tay xuống.

Người kia… Hình như là người đàn ông ngày đó hắn đụng phải.

Ấn Bạch ngồi trở lại, thất thần nhìn sách trong tay.

Hắn ta là ai?

Hắn ta và Sơ Tranh đang nói gì?

Bọn họ có quan hệ thế nào?

Ấn Bạch muốn đứng dậy nhìn một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Hắn không nhìn thấy gì cả.

Hắn không nhìn thấy gì cả…

Nhưng từ sau ngày đó thì Ấn Bạch không thấy người đàn ông kia xuất hiện nữa, Ấn Bạch thấy may mắn vì mình không hỏi.

Nếu không thì tiêu rồi.

Nửa tháng sau.

Sơ Tranh đảo mắt nhìn qua núi rừng bị phá hư tàn bạo, không biết đi tố cáo bọn họ phá hỏng môi trường thì bọn họ có bị bắt không.

Huyết liệp và người sói đánh lâu như vậy, còn chưa có kết quả.

Soạt —

Toàn Tiểu Trúc chui ra từ sau lùm cây: “Đại lão… Phù phù phù… Mệt chết tôi, cô tìm tôi làm gì thế? Đây là chỗ nào? Tôi tìm mất nửa ngày.”

“Chỗ người sói và huyết liệp đánh nhau.”

“Há…”

Toàn Tiểu Trúc nhìn xung quanh một chút, sắc mặt quỷ dị hơn.

“Sao cô biết được?” Chiến trường của người sói và quyết liệt không biết đổi bao nhiêu chỗ, một huyết liệp như cô ấy cũng không biết bây giờ bọn họ đang đánh ở đâu.

Sơ Tranh lung lay điện thoại, phía trên là bản đồ, có điểm đỏ đang lóe lên.

Lúc trước cô từng add một người sói, người sói kia rất kiên cường sống sót, cho nên toàn bộ nhờ vào định vị.

Toàn Tiểu Trúc không biết nói gì, chỉ có thể yên lặng giơ ngón tay cái.

Sơ Tranh bảo Toàn Tiểu Trúc tới giúp cô một chuyện, đưa cho Ký Nhất ít đồ.

Bây giờ Ký Nhất ở trong tay huyết liệp, cũng không biết bị nhốt ở đâu, Toàn Tiểu Trúc là huyết liệp, cô ấy đi vào tìm tương đối dễ dàng.

Toàn Tiểu Trúc đương nhiên không muốn.

Tốt xấu gì cô ấy cũng ở bên phe huyết liệp cơ mà!

Nhưng cuối cùng vẫn khuất phục dưới tiền tài.

Đương nhiên Toàn Tiểu Trúc hỏi rõ ràng tình huống cụ thể, xác định không tổn hại gì đến huyết liệp nên cô ấy mới đồng ý đi.

Thứ Sơ Tranh bảo Toàn Tiểu Trúc đưa là thánh khí.

Chuẩn xác hơn mà nói là thánh khí hàng thứ phẩm.

Nghe nói Huyết tộc còn có không ít loại thứ phẩm này, hình như là sản phẩm ban đầu khi chế tạo thánh khí thất bại.

Sản phẩm thất bại cũng chỉ có thể nhét trong kho, nó không có bất kỳ tác dụng gì đối với Huyết tộc, nhưng cũng không thể tuồn ra ngoài.

Dùng lời của Huyết mà nói thì là — lấy ra kê góc bàn cũng không cho bọn bay.

Sơ Tranh dùng giá cao mua lại, vất vả lắm mới thăm dò được thánh khí của Ký Nhất có hình dáng thế nào, làm ra đồ dởm, đương nhiên bây giờ muốn đi tặng cho Ký Nhất.

Chuyện thánh khí vốn bắt đầu từ hắn ta, cũng nên kết thúc từ chỗ hắn ta.

Cô cũng không hy vọng sau này đám người đó còn nhớ thương đến thẻ người tốt của cô nữa.

Nơi ở tạm của huyết liệp.

Mấy huyết liệp vây lại một chỗ thấp giọng thảo luận, có người đi từ phòng bên cạnh ra, mấy người đồng thời vây qua: “Sao rồi, hỏi ra chưa?”

“Chưa.”

“Mẹ!”

“Mọi người nói xem, không phải thứ kia thật sự đang ở trên người của người tên Ấn Bạch đó chứ?”

“…”

Thời gian dài như vậy mà không hề phát hiện được thứ gì trên người Ký Nhất cả.

Nghe nói trên người Huyết tộc bị người sói bắt được cũng không có gì cả.

Chuyện này rất kỳ quái.

Huyết liệp bắt đầu nghi ngờ, người sói cũng đang nghi ngờ lời Côi Lam nói.

Chẳng lẽ thật sự ở trên người Ấn Bạch kia?

Ngay lúc bọn họ đang định phái người đi dò la thử xem, thì bên phía huyết liệp đột nhiên truyền đến tin tức — Tìm được thánh khí rồi.

Đọc truyện chữ Full