TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2343: Kim ốc tàng kiều (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Rất nhanh Sơ Tranh phát hiện ra trên trời không chỉ rơi cây, mà còn rơi tảng đá… Và loài động vật kỳ quái?

Sơ Tranh túm lấy hai tai dài như tai thỏ của một con mèo con choai choai, mắt lớn trừng mắt nhỏ: “Mi là thứ gì?”

Toàn thân mèo con đều là lông dài, lông xù làm nó nhìn giống như mèo Maine Coon… Nếu như nó không có đôi tai dài như thỏ thì sẽ càng giống hơn.

Nhưng thân lông này…

Sơ Tranh rất không khách khí giơ tay sờ sờ, khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên nghiêm túc, bắt đầu nghiêm túc sờ lông.

Mèo con meo một tiếng, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ.

Lúc đầu Sơ Tranh cho là nó sợ mình, nhưng sau đó mới phát hiện nó đang nhìn sau lưng mình.

Sơ Tranh quay đầu nhìn đằng sau, vừa vặn trông thấy có cái bóng đang bay phía trên… Không đúng, đang rơi xuống?

“Meooo!”

Mèo con xù lông, muốn tránh thoát khỏi tay Sơ Tranh.

Sơ Tranh đè nó lại, vào tay ta rồi còn muốn chạy? Không có cửa đâu!

Cái bóng rơi xuống bên kia đã đập xuống đất, Sơ Tranh cách hơi xa, cô ấn lấy mèo con đứng xa xa nhìn vài lần, chỉ cảm thấy giống hình người, cụ thể thì không thấy rõ lắm… Cho nên cô định chạy trước.

Tình huống bây giờ nhìn thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.

Lúc này không chạy thì còn chờ đến khi nào!

【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Ti Tàng, cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa. 】

Sơ Tranh: “…”

Thẻ người tốt?

Sơ Tranh ngó cổ nhìn nhìn, khoảng cách thật sự quá xa, cô cũng không chắc chắn lắm.

Cứu… Không cứu?

Sơ Tranh giãy dụa một hồi, cuối cùng vẫn đi qua phía bên kia.

Trong căn phòng nhỏ hẹp, tủ quần áo và giường chiếm cứ hơn một nửa không gian, bàn đọc sách sát bên tường, trên bàn có một chiếc máy tính, và một số công cụ để livestream.

Trừ những thứ đó ra, thì trong gian phòng đó không có bất cứ thứ gì nữa.

Mặt tường cũ nát lộ rõ sự nghèo khó của căn phòng này.

Mà lúc này, trong phòng căn này có một người đàn ông dung mạo như thần tiên đang nằm, trên người mặc trường bào cổ trang phức tạp.

Cho dù là cách ăn mặc hay là nhan sắc, đều không hề hợp với căn phòng này.

Người đàn ông nhíu nhíu mày, có xu thế tỉnh lại.

Lông mi dài rậm run rẩy mấy lần, như hồ điệp vỗ cánh, từ từ mở ra, đôi mắt màu tím nhạt trong nháy mắt có sự sắc bén và sát khí trút xuống.

Đây là chỗ nào?

Ti Tàng cảnh giác ngồi dậy, quan sát căn phòng nhỏ hẹp này.

Lạ lẫm, kỳ quái, chật hẹp… Những từ này không ngừng xoay quanh trong đầu Ti Tàng, khiến cho trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn đằng đằng sát của hắn nhiều hơn mấy phần cổ quái.

Kẹt kẹt —

Ti Tàng nghe thấy bên ngoài có âm thanh truyền đến, thần sắc thu lại, lập tức xuống giường đi tới sau cửa.

Mặc dù nơi này khắp nơi đều là đồ vật xa lạ, nhưng thứ có hình dạng như cửa thì hắn vẫn biết.

Tiếng bước chân từ xa mà đến gần, tiếp đó Ti Tàng thấy thứ như tay nắm trên cửa chậm rãi đè xuống.

Cơ quan?

Ti Tàng càng thêm cảnh giác hơn.

Cạch —

Cửa phòng bị đẩy ra, Ti Tàng nhìn thấy bóng người tiến vào, giơ tay công kích về phía đối phương.

Ti Tàng nắm lấy bả vai của đối phương, vốn muốn đè người lại chế phục, nhưng hắn còn chưa kịp dùng lực, thì cổ tay bỗng bị một lực lượng lớn kiềm chế lại, tiếp đó thân thể bị một cỗ lực lượng lật tung, đập lên chiếc giường chật hẹp.

Giường không chịu nổi lực lượng lớn như vậy, ngay tại chỗ biểu thị thọ hết chết già, gãy thành hai khúc.

Ti Tàng nhìn chằm chằm bàn tay mình, đáy mắt phun lên từng trận thô bạo, hắn ngước mắt nhìn về phía cổng: “Ngươi đã làm gì ta?”

Cô gái ăn mặc cổ quái mang theo một cái túi, hai tay đút túi đứng ở đằng kia, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.

Ti Tàng hơi sững sờ.

Đây rốt cuộc là nơi nào?

Vì sao hắn không cảm giác được sức mạnh của mình…

Quá kì quái.

“Tôi cứu được anh.” Trở về là động thủ ngay, có ai đối đãi với ân nhân cứu mạng như mi không? Đừng tưởng rằng mi là thẻ người tốt thì ta sẽ không ra tay với mi nhé!

“Cứu ta?” Người đàn ông đứng dậy, sự tàn bạo trong đôi mắt màu tím nhạt lui đi không ít, môi mỏng mà khiêu gợi khẽ mở: “Ngươi là yêu tinh gì?”

Sơ Tranh: “…”

Ta cảm thấy hắn đang mắng ta, ta có chứng cứ.

“Anh là yêu tinh gì?” Sơ Tranh hỏi ngược lại một câu.

Hơn nửa đêm đi chơi nhảy lầu.

Kết quả đập từ chỗ cao như vậy xuống mà cũng không đập ra chút vết thương nào, có thể là người à?

Sơ Tranh không tin.

Nhưng trước đó cô đã kiểm tra, hắn có nhịp tim và nhiệt độ, cũng có bóng, chắc chắn không phải ma bay bay.

“Bản vương…” Người đàn ông nhíu mày, ngữ điệu cổ quái: “Ngươi không biết bản vương?”

“Bản vương?” Xưng hô này khá thú vị nha. Sơ Tranh nhìn một vòng trên trường bào kỳ quái của hắn, bình tĩnh hỏi: “Anh biết đây là nơi nào không?”

“… Đây là nơi nào?”

“Hoa Quốc, năm 2025.”

“…”

Đối với Ti Tàng, Hoa Quốc chính là một từ ngữ hoàn toàn xa lạ, hắn hoàn toàn không biết đây là nơi nào.

Càng không biết tại sao mình lại tới đây.

Lúc ấy rõ ràng hắn đang đánh nhau, sao lại bỗng nhiên đến nơi xa lạ này chứ?

Sơ Tranh lắc lắc cái túi trong tay: “Ra ăn chút gì đi, có vấn đề gì thì nói sau… Anh yên tâm, chỗ chúng tôi là xã hội hòa bình, sẽ không tùy tiện động thủ đâu.”

Xã hội… Hòa bình??

Thứ gì?

Ti Tàng mặt lạnh không lên tiếng, bây giờ không biết mình đang sở đâu, sức mạnh của hắn cũng hoàn toàn không có cách nào sử dụng.

Cô gái này nhìn có vẻ có chút công phu.

Cho nên hắn quyết định xem trước rồi nói sau.

Ti Tàng đi theo Sơ Tranh ra ngoài phòng, bên ngoài cũng là một căn phòng không chênh lệch nhiều.

Ti Tàng không chú ý đến những thứ khác, vừa liếc mắt thì đã nhìn thấy “mèo con” bị nhốt ở trong lồng.

“Meoooo!”

Mèo con nhìn thấy hắn, thê lương kêu một tiếng, xoay người, đưa mông về phía hắn, giống như như thế thì sẽ không nhìn thấy nó vậy.

Ti Tàng híp mắt lại… Đồ Lăng Thú!

Ti Tàng đằng đằng sát khí chạy về phía chiếc lồng, dẫn tới mèo con kêu lên thê lương.

“Anh làm gì!” Sơ Tranh nghe thấy tiếng kêu của mèo con, vừa vặn trông thấy Ti Tàng như đang muốn mở lồng ra, cô bước mấy bước qua ngăn trước chiếc lồng.

Cô còn chưa sờ đủ đâu!

Con mèo này muốn chạy mấy lần, cô không có cách nào đành phải giam lại trước.

Mặc dù mèo con nhìn không khác gì mèo Maine Coon, nhưng vẫn có điểm khác, nhìn một chút là có thể nhìn ra, đó tuyệt đối không phải là sinh vật từng xuất hiện trong nhận thức của người bình thường.

Cô làm vậy là vì tốt cho nó, nó như thế này đi ra ngoài sẽ bị chộp đi mổ xẻ nghiên cứu.

Ngày nào cũng đang cố gắng làm người tốt đó.

Ti Tàng: “…”

Ti Tàng híp mắt lại, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.

Một lát sau, Ti Tàng lạnh lùng nói: “Ta biết nó, ta có lời muốn hỏi nó.”

Sơ Tranh quay đầu nhìn mèo con co lại thành một cục, hận không thể giấu mình đi, lạnh lùng nói: “Anh không thể thả nó ra.”

“Vì sao?”

“Sẽ chạy.”

“Ngươi có thể bắt giam…” Ti Tàng nghĩ đến bản thân đột nhiên không thể sử dụng sức mạnh, nuốt lời phía sau vào.

Nếu nó còn có sức mạnh, thì sao có thể ngoan ngoãn bị nhốt ở đây chứ, chỉ sợ cũng giống như hắn, đều không thể sử dụng sức mạnh của Yêu tộc.

“Ta sẽ không thả nó ra.” Ti Tàng nói: “Ta chỉ hỏi nó mấy câu.”

Sơ Tranh trầm mặc vài giây, tránh người ra.

“Đây là chỗ nào?”

Mèo con run lẩy bẩy, giọng nói non nớt như em bé vang lên: “Thế giới loài người.”

Sơ Tranh quay đầu nhìn mèo con trong lồng, biết nói chuyện sao?

“Loài người…” Ti Tàng càng nhíu mày sâu hơn, chỉ vào Sơ Tranh hỏi: “Cô ta là ai?”

“Không… Không biết.” Mèo con run rẩy dữ dội hơn: “Cô ta bắt lấy ta, còn mang ngài về.”

***

Mèo Maine Coon

Đọc truyện chữ Full