TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2345: Kim ốc tàng kiều (4)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ti Tàng hô phong hoán vũ ở Yêu giới, có con tiểu yêu nào gặp hắn mà không phải cung cung kính kính.

Kết quả ở đây, bị một nhân loại coi thường như thế, trong lòng Ti Tàng khó chịu cỡ nào không cần nghĩ cũng biết.

Ti Tàng nhìn bàn tay mình, siết chặt, buông ra, cuối cùng lại từ từ để xuống.

Bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm được sức mạnh của mình về, và cách để trở về.

Nhân loại này tạm thời… Tha cho cô ta đi!!

Sơ Tranh không biết trong lòng Ti Tàng đang nghĩ gì, chậm rãi ăn sáng.

Ti Tàng nhìn chằm chằm cô vài giây, hỏi: “Ngươi tên gì?”

Sơ Tranh ngước mắt nhìn hắn một chút: “Anh tên gì?”

Ti Tàng nhíu mày: “Bản vương hỏi ngươi trước!”

“Anh trả lời tôi trước, thì tôi sẽ nói cho anh biết.” Ti Tàng không đáng yêu, Sơ Tranh cũng không muốn dỗ dành hắn.

Ti Tàng: “…”

Ti Tàng xém chút đập bàn nói kiểu lời như mình là Yêu Vương, ngươi lại dám càn rỡ như vậy, kéo ra ngoài chém đầu.

Cũng may Ti Tàng ổn định.

Ti Tàng: “Tục danh của bản vương một nhân loại nhỏ bé như ngươi há có thể biết được.”

Sơ Tranh lạnh lùng trả lại nguyên câu: “Tục danh tôi một yêu tộc nhỏ bé như anh há có thể biết được.”

Ti Tàng: “…”

Kéo ra ngoài! chém đầu!!

Ti Tàng trừng mắt nhìn cô gái đối diện, đáy mắt có ánh sáng tối nghĩa, thật lâu sau, hắn cụp mi xuống: “Ti Tàng. Tên bản vương không phải ai cũng biết được, xem như ngươi may mắn đi.”

May mắn như vậy ta thật đúng là phải cảm ơn cả nhà mi rồi.

Ti Tàng thấy Sơ Tranh không có biểu thị gì, không nhịn được hỏi: “Ngươi tên gì?”

“Sơ Tranh.”

Sơ Tranh cơm nước xong xuôi, lấy một bộ quần áo đưa cho Ti Tàng, ngữ điệu không có chập trùng gì phân phó: “Thay bộ quần áo này đi.”

Ti Tàng không nhận: “Vì sao? Quần áo của bản vương có gì không ổn?” Thân y phục này của hắn là tiêu chí của Yêu giới, sao lại thay đi được!

Sơ Tranh: “Chỗ chúng tôi không ai mặc như vậy, sẽ bị xem là bệnh tâm thần.”

Ti Tàng nhíu mày: “Thế nào gọi là bệnh tâm thần?”

Sơ Tranh: “Chính là đầu óc có vấn đề.”

“…” Ti Tàng nhìn chằm chằm quần áo trong tay Sơ Tranh, cuối cùng lạnh lẽo cứng rắn gạt ra hai chữ: “Không thay.”

“Bảo anh thay thì…” Khí thế hung ác trên người Sơ Tranh chợt mạnh mẽ lên, còn chưa phát ra, ánh mắt cô khẽ chuyển, giọng điệu lãnh đạm nói: “Được, anh không sợ bị vây xem là được.”

Dù sao Yêu Vương nha, tố chất tâm lý tốt, bị người ta vây xem cũng không có gì.

Thẻ người tốt cũng không để ý thì ta để ý làm gì.

Sơ Tranh cứ vậy dẫn theo Ti Tàng đi ra ngoài.

Khi nhìn Sơ Tranh mở cửa, Ti Tàng cố ý quan sát cẩn thận, phát hiện phía dưới cửa kia còn có một cái chốt mở.

Cho dù không có tay nắm cửa thì cũng có thể mở ra được…

Bên ngoài là một hành lang, khá chật hẹp, còn chất đống không ít tạp vật.

Sơ Tranh đi mấy bước, không nghe thấy âm thanh, quay đầu lại thì thấy Ti Tàng đứng ở cửa ra vào, ghét bỏ nhìn xung quanh.

Sơ Tranh: “Đứng đấy làm gì?”

Ti Tàng càng ghét bỏ hơn: “Chỗ này đặt chân thế nào?”

Trước đó cảm thấy căn phòng kia chật hẹp cũ nát, nhưng sau khi ra ngoài mới phát hiện căn phòng sau lưng còn tàm tạm.

Hai tay Sơ Tranh đút túi, khẽ hất cằm: “Vậy anh bay đi.”

“…”

Nếu hắn còn bay được, thì còn ở đây nói nhảm với cô à?

Ti Tàng nhíu mày nhìn chằm chằm bên ngoài, thật lâu sau cuối cùng cũng quyết định, bước một chân ra.

Dưới đất đúng là hơi bẩn, tuy nhiên còn chưa đến mức không thể đặt chân, nhưng Ti Tàng giống như đi trong nước bẩn, nhìn như thùng thuốc nổ tùy thời muốn bùng nổ.

Nguyên chủ không có nhiều tiền, chỉ có thể thuê phòng như vậy.

Phòng này tất nhiên cũng không có thang máy gì, Sơ Tranh dẫn Ti Tàng xuống cầu thang.

Cầu thang tương đối sạch sẽ, thân thể căng cứng của Ti Tàng hơi buông lỏng.

Một tay Ti Tàng đặt sau lưng, một tay khác thả trước người, mắt nhìn thẳng đi theo Sơ Tranh, bày ra dáng vẻ Yêu Vương rất là đúng chuẩn.

Đi ra khỏi cổng, Ti Tàng bị hoàn cảnh xa lạ trước mắt làm hơi chấn động.

Nhà cao tầng chưa từng thấy bao giờ, những người ăn mặc kỳ lạ… Và các loại hộp lớn kỳ kỳ quái quái.

Hộp lớn chạy trên đường đi rộng rãi sạch sẽ, nhìn rất ngăn nắp có thứ tự.

“Píp —— ”

Ti Tàng bị âm thanh đột nhiên vang lên làm giật mình, cảnh giác nhìn về phía một chiếc xe bên cạnh.

Chủ xe kỳ quái nhìn Ti Tàng vài lần, còn quay đầu nhìn xung quanh: “Quay phim sao?”

Có thể là chủ xe đang vội, cũng chỉ nói thầm một tiếng, mở cửa xe đi lên, nổ máy xe, rít gào mà đi.

Trong lòng Ti Tàng có một đàn thảo nê mã phi nước đại mà qua.

Sau khi phi nước đại xong, Ti Tàng mặt lạnh hỏi Sơ Tranh: “Đó là thứ gì?”

Sơ Tranh đang gọi xe, thuận miệng đáp: “Xe.”

Ti Tàng: “Dùng để làm gì?”

Sơ Tranh: “Thay đi bộ.”

Ti Tàng: “Nó là yêu vật gì?”

Sơ Tranh: “…”

Sơ Tranh phổ cập kiến thức cho Ti Tàng về sức mạnh của khoa học kỹ thuật, cũng nói rõ thế giới loài người không có yêu, mọi người đều dựa vào là trí tuệ, là khoa học kỹ thuật.

Ti Tàng nghe như lọt vào trong sương mù.

Nhưng vì muốn biểu hiện rằng mình không dốt nát như vậy, hắn cũng không hỏi tiếp.

Xe Sơ Tranh gọi đến rất nhanh, cô mở cửa xe, ra hiệu Ti Tàng đi lên.

Ti Tàng nhìn chằm chằm cửa xe, giống như đó là quái vật ăn thịt người gì đó vậy.

“Ha ha, hai người có lên không vậy? Chỗ này không thể dừng xe quá lâu, sẽ bị phạt tiền đó, nhanh lên nào!” Tài xế thúc giục một tiếng.

Sơ Tranh thô lỗ đẩy Ti Tàng vào xe.

“Sợ cái gì, còn có thể ăn anh được à.”

Ti Tàng: “…”

Yêu Vương không có yêu lực bên người biểu thị có chút hoảng.

Hộp sắt lớn này lại thật sự có thể cho người ngồi à.

Chờ hộp sắt lớn lái ra ngoài, Ti Tàng lần nữa bị kinh ngạc, tốc độ lại còn rất nhanh…

“Anh đẹp trai đi đóng phim sao?” Tài xế tò mò hỏi: “Bộ quần áo này của cậu nhìn rất đẹp nha.”

Ti Tàng ngồi ngay ngắn ở đằng sau, ánh mắt rơi bên ngoài cửa sổ xe, không đáp lời.

Bầu không khí trong xe hơi xấu hổ, tài xế cũng không dám nói nữa, yên tĩnh lái xe.

Ti Tàng căn bản không biết tài xế đang nói chuyện với hắn.

Dù sao kiểu xưng hô như anh đẹp trai này, Ti Tàng chưa từng nghe bao giờ.

Đương nhiên cho dù biết tài xế đang nói chuyện với hắn, thì Ti Tàng cũng không nhất định sẽ đáp lại.

Hắn đường đường là một Yêu Vương, ai nói cũng đáp lại chắc?

Mới đầu Ti Tàng không hiểu câu “anh không sợ bị vây xem là được” mà Sơ Tranh nói, chờ khi hắn và Sơ Tranh xuống xe, ánh mắt mọi người không nhịn được nhìn về phía hắn, hắn mới hiểu được là có ý gì.

Tuy Ti Tàng là Yêu Vương, nhưng lại không ai dám to gan nhìn hắn như thế.

Những người này không chỉ nhìn, còn dùng vật kỳ quái chĩa vào hắn.

Ti Tàng bị người ta nhìn như vậy, tâm trạng chắc chắn rất khó chịu, lúc muốn nổi giận lại nghĩ đến bây giờ không phải đang ở Yêu giới, lại ép lửa giận về.

Ti Tàng hỏi Sơ Tranh: “Đó là thứ gì?”

“Thứ nào?”

“Thứ trong tay bọn họ.”

“Điện thoại.”

“Tay gà?” Dáng vẻ cũng không giống gà mà, tại sao lại gọi là tay gà? Ti Tàng không hiểu từ này lắm: “Dùng để làm gì?”

(*Điện thoại 手机 [shǒu jī]: máy cầm tay, tay gà 手鸡 [shǒu jī], hai từ này đồng âm.)

Tác dụng nhiều lắm, ta giải thích rõ được sao?

Sơ Tranh thuận miệng nói: “Gọi điện thoại. Anh có thể hiểu thành trò chuyện, truyền âm.”

Truyền âm?

Ti Tàng nhìn chằm chằm điện thoại trong tay người khác, mặc dù hắn rất đẹp, nhưng vẻ mặt vừa lạnh vừa dữ, trong mắt còn lộ ra một cỗ lạnh lùng, làm cho người ta hơi sợ hãi.

Một vài cô gái nhỏ xô xô đẩy đẩy, bị ánh mắt này của Ti Tàng nhìn vào, đều bị dọa cho phát sợ.

Đọc truyện chữ Full