TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2360: Kim ốc tàng kiều (19)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh ký hợp đồng xong, phát hiện Ti Tàng không thấy đâu.

Nửa đường hắn nói muốn đi toilet, sau đó thì chưa thấy về.

Rơi xuống bồn cầu rồi à?

Dịch tổng: “Yến tiểu thư, cô đang tìm gì vậy?”

Sơ Tranh: “Người đi cùng tôi, các anh có thấy không?”

“Trước đó thấy hắn đi về phương hướng toilet mà.” Dịch tổng có ấn tượng rất sâu với người đàn ông kia: “Tôi cho người vào xem giúp cô.”

Sơ Tranh gật đầu.

Đáng tiếc người Dịch tổng phái đi xem trở về nói, toilet không có ai.

Sơ Tranh: “…”

Nên đánh gãy chân giam lại!

Dịch tổng nhanh chóng cho người của công ty đi tìm.

Sơ Tranh đứng trên hành lang gọi điện thoại cho Ti Tàng, tiếng chuông vang lên từ đầu đến đuôi, không có ai nghe.

“Mộ Mộ.” Hoa Diệp mỉm cười, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Thế nào, cô ký kết có thuận lợi không?”

Giọng điệu này, người không biết còn tưởng rằng quan hệ của họ tốt lắm đấy.

Tâm tình Sơ Tranh không tốt lắm, trông thấy con chó điên Hoa Diệp này thì tâm tình càng không tốt hơn.

Con chó điên này sao cứ chạy đến trước mặt cô lắc lư thế nhỉ?

Chuyện mình từng làm đã quên hết rồi sao?

Sơ Tranh nhìn xung quanh một chút, mặc dù được tách biệt, nhưng quanh đây đều là thủy tinh, nhìn thấy được rất rõ ràng…

Quá nhiều người, được rồi, tìm cơ hội khác rồi đánh.

Hoa Diệp thấy Sơ Tranh không trả lời, sâu kín thở dài: “Cô cũng đừng thất vọng, dù sao không phải ai công ty cũng ký.”

Cô ta tin tưởng lấy năng lực của Lâm Siêu, không ký kết với một streamer nhỏ, thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Cho nên lúc này Hoa Diệp mới dám vênh vang đắc ý tới chế nhạo như thế.

Sơ Tranh: “???”

Con chó điên này bị thần kinh à?

Nói lung tung gì thế!

Sơ Tranh bất thình lình tung ra một câu: “Hôm nay cô không uống thuốc à?” Có bệnh thì đừng ra ngoài, an toàn cho tất cả mọi nhà.

Hoa Diệp biến sắc: “Cô nói ai có bệnh?” Càng nhìn càng thấy ghét con ả này!

Sơ Tranh hỏi lại: “Tôi nói sao?”

Hoa Diệp: “…”

Hoa Diệp cười lạnh một tiếng, cũng lười giả bộ “chị em tình thâm” gì đó: “Mộ Quỷ, công ty cũng không lý hợp đồng với cô, cô còn ở đây làm gì?”

Sơ Tranh suy nghĩ hai giây: “Cô cho rằng tôi đến ký kết?”

“Chẳng lẽ không phải?” Hoa Diệp khẽ nhếch cằm, khiêu khích nhìn cô: “Tôi cũng không sợ nói cho cô biết, đây chỉ là giáo huấn nho nhỏ. Nếu cô xin lỗi tôi, tôi có thể cân nhắc, cầu xin tha thứ với anh Lâm thay cô…”

Sơ Tranh: “…”

Ta nên đáp thế nào để nói cho con chó điên này biết tình hình thực tế mà lộ ra ta vừa cao lãnh lại vừa có bức cách nhỉ?

Sơ Tranh còn chưa nghĩ ra, Dịch tổng đã vội vàng tới.

“Yến tiểu thư, giám sát biểu hiện vị tiên sinh kia ra khỏi công ty, vào thang máy rồi.”

Sơ Tranh nghe xong cũng không thấy bao nhiêu gấp gáp, chỉ vào Hoa Diệp hỏi: “Cô ta ở công ty làm gì?”

Dịch tổng nhìn về phía Hoa Diệp, vẻ mặt mờ mịt: “…”

Không biết nha.

Dịch tổng vẫy tay gọi trợ lý hỏi: “Cô ta là ai?”

“Hình như là Lâm phó tổng mang đến.” Trợ lý có ấn tượng, không biết sao lại chạy đến đây.

Sơ Tranh nói từng chữ lạnh băng: “Ném cô ta ra, tôi không hy vọng còn nhìn thấy cô ta ở công ty.”

Dịch tổng: “…”

Mặc dù không biết sao người mà Lâm phó tổng mang đến lại đắc tội với vị này, nhưng Dịch tổng vẫn nhanh chóng chấp hành.

Dù sao bây giờ công ty này đều là của người ta mà.

Toàn bộ hành trình Hoa Diệp đều ngơ ngác, cô ta đương nhiên biết Dịch tổng.

Nhưng sao vị Dịch tổng này lại nghe lời người phụ nữ kia?

“Mấy người làm trò gì vậy!”

Hoa Diệp bị người ta mang đi, cô ta kinh hoảng giãy dụa.

“Thả tôi ra, tôi là người của anh Lâm, anh Lâm!! Các người thả tôi ra, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi đi…”

Hoa Diệp làm ra động tĩnh không nhỏ, dẫn tới không ít người trong công ty vây xem.

“A, tôi nhớ ra cô ta là ai rồi.” Nhân viên nào đó nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Cô ta chính là Hoa Diệp kia nha.”

Chuyện bát quái trên nền tảng nhà mình, đương nhiên nhân viên trong công ty đều biết.

Chuyện của Sơ Tranh và Hoa Diệp, cuối cùng cũng vì Sơ Tranh tặng quà bằng nhiều cách thức mà nổi lên rất lớn.

“Hoa Diệp nào cơ?” Cũng có người không biết rõ tình hình.

“Chính là người đi livestream cùng người khác, mình sợ hãi đẩy người khác trước, sau đó lại lên mạng vu oan là người kia bỏ lại cô ta để chạy trốn đấy.”

“Cô ta à! Cô ta chạy đến công ty chúng ta làm gì.”

“Nghe nói là do Lâm phó tổng mang đến đấy…”

“Lâm phó tổng…”

“Nói mới nhớ, vừa rồi có một cô gái, hình như chính là Mộ Quỷ kia đúng không?”

“…”

Đám người ăn dưa ăn đến ngơ cả ra, cho nên tình huống thế nào vậy?

Vì sao hai người này đều tới công ty, Hoa Diệp còn bị đuổi ra khỏi công ty?

Mãi đến sau đó không lâu, những nhân viên này mới biết được rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì.

Hoa Diệp và Mộ Quỷ đồng thời đến ký kết.

Hoa Diệp là đến ký kết với công ty, nhưng Mộ Quỷ đến thu mua công ty, đương nhiên đây đều là chuyện của vài ngày sau.

Bây giờ Sơ Tranh đang mặt âm trầm rời đi đi tìm thẻ người tốt.

Giám sát quay được Ti Tàng vào thang máy, đi lên lầu.

Nhưng ra khỏi thang máy, hắn lại tiến vào lối thoát hiểm.

Cầu thang bộ không có giám sát, cho nên căn bản không biết hắn lên lầu hay là xuống lầu.

Sơ Tranh đứng trong cầu thang, trong điện thoại không ngừng truyền đến tiếng nhắc nhở “số điện thoại ngài gọi không ai nghe máy”.

Sơ Tranh đột nhiên nhớ tới còn có bản đồ có thể dùng, cô kéo bản đồ ra, phát hiện vị trí của Ti Tàng lại trùng lên vị trí của mình.

… Gặp ma rồi à.

Bản đồ hỏng?

Sơ Tranh đi tới đi lui, ánh mắt liếc qua thấy vách tường hình như có chút không đúng, giống như là… Bị bóp méo.

Sơ Tranh giơ tay sờ, một lực hút túm cô vào bên trong.

Tia sáng trước mắt chuyển đổi, ánh sáng chói mắt đâm cho con mắt cũng không mở ra được, sóng nhiệt đánh tới, làn da cũng có loại cảm giác nổ tung.

“Ngươi vào bằng cách nào!” Giọng nói của Ti Tàng vang lên từ phía sau, tiếp đó Sơ Tranh bị người kéo ra.

Uỳnh ——

Chỗ cô vừa đứng bị thứ gì đó đánh trúng, trong nháy mắt đã biến thành đất khô cằn.

Sơ Tranh trấn định lui lại một bước, dựa vào Ti Tàng: “Đây là nơi nào?”

Không gian này giống như không có biên giới, ngọn lửa phun từ trong kẽ đất ra.

Ti Tàng: “Khu vực kết giới do yêu lực cấu thành.”

“Không phải yêu các anh không thể sử dụng yêu lực ở thế giới con người sao?” Vì sao còn có thứ như vậy tồn tại!

Có thể tôn trọng thiết lập một chút được không!

“Bản vương cũng muốn biết chuyện gì xảy ra.” Ti Tàng cười lạnh một tiếng.

Hắn phát hiện nơi này có yêu khí, nên mới quyết định đi lên xem xem.

Đáng tiếc bây giờ hắn không thể sử dụng yêu lực, nên mới trúng kế của đối phương.

Sơ Tranh nhìn về nơi vừa rồi cô vào, nơi đó là một mảnh hư không, không có gì cả.

Sơ Tranh hít sâu: “Làm sao để ra ngoài?”

Ti Tàng: “Tìm được đối phương, phá kết giới này.”

Sau khi hắn đi vào, đối phương vẫn luôn trốn tránh, có thể là biết hắn không thể sử dụng yêu lực, nên định kéo dài để tiêu hao hắn như vậy.

Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu: “Hiểu rồi.”

“Ngươi hiểu…”

Ti Tàng còn chưa nói xong, Sơ Tranh đã bước ra một bước, phóng tới chỗ ngọn lửa.

Ti Tàng vô thức muốn kéo người về, nhưng đáng tiếc hắn chậm một bước, bị ngọn lửa ép về chỗ cũ.

Hình bóng Sơ Tranh bị ngọn lửa nuốt chửng, không thấy nhìn tăm hơi đâu nữa.

Mẹ!

Ngực Ti Tàng hơi chập trùng, ánh mắt gấp gáp tìm kiếm trong ngọn lửa.

Một nhân loại như cô, bị những yêu lực biến thành ngọn lửa này làm bị thương, chỉ sợ đến mảnh vụn cũng không còn.

Trong lòng Ti Tàng có một tia luống cuống và sợ hãi không nói rõ được, sẽ không còn được gặp lại cô nữa sao?

Mình chán ghét cô như vậy, không gặp chẳng phải càng tốt hơn sao.

Sắc mặt Ti Tàng càng thêm âm trầm, cô có bị điên không, ai bảo cô xông ra!

Đọc truyện chữ Full