TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2380: Thiên tứ tinh quang (4)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Dạ Mị nhập vai rất nhanh, không dùng giọng điệu phản bác và bác bỏ, mà là hỏi thăm.

Làm một tiểu minh tinh mười tám tuyến được bao nuôi, làm gì có tư cách và lực lượng mà đi phản bác kim chủ chứ.

Chỉ là vị kim chủ này…

Tối qua Dạ Mị đã tra Baidu một phen.

Đáng tiếc không có tư liệu gì hữu dụng.

Tên của cô hoàn toàn không tìm kiếm ra được.

Nhưng sáng nay hắn trông thấy một phần văn kiện của tập đoàn ACG ở phòng khách.

Tập đoàn ACG vừa vặn là của họ Thu.

Công ty Sơ Tranh có cả đống chuyện, đám người kia giống như không có đầu óc, chuyện lớn bằng một cái rắm cũng tới hỏi cô.

Cho nên Sơ Tranh vừa ăn sáng xong thì đã bị người ta đón đi.

Tầm 10 giờ anh Phi mang đồ của Dạ Mị tới, anh ta đã nhận được điện thoại của công ty, biết chuyện Dạ Mị sắp tham gia diễn vai nam phụ của bộ phim truyền hình « Tuyết vực ».

Chú ý, là diễn, không phải thử vai.

Nói cách khác, bây giờ hắn chỉ đợi để tiến tổ nữa thôi!

Bộ phim này được cho là siêu phẩm, có thể trực tiếp lấy được vai nam phụ, độ hùng hậu của nhà tư bản này không phải chỉ một chút thôi đâu.

“Bên phía đoàn làm phim còn phải câu thông, khoảng thời gian này cậu không có công việc khác, chỉ có học kịch bản thôi.”

“Vâng.”

“…” Anh Phi muốn nói lại thôi.

“Anh Phi, em không sao.” Dạ Mị cười thoải mái: “Anh xem, em rất dễ dàng lấy được một vai diễn mà người khác không lấy được, cô ấy đối xử với em… Không tệ.”

“Nhưng cậu…”

Dạ Mị nói khẽ: “Anh Phi, em biết mình đang làm gì.”

Anh Phi do do dự dự, vẫn hỏi: “… Vị kim chủ kia trông được không? Nam hay nữ vậy?”

“Nữ, rất đẹp.” Dạ Mị suy tư một chút: “Coi như em không thiệt thòi.”

Phi Ca: “…”

Nữ lại rất đẹp… Vậy thì còn được, xác thực không thiệt thòi lắm.

Sau khi Sơ Tranh sắp xếp cho Dạ Mị ở lại biệt thự, thời gian cô trở về thật ra cũng không nhiều.

Mấy ngày sau Sơ Tranh mới có thời gian trở về, Dạ Mị nghe nói cô về, cầm đồ đến thư phòng tìm cô.

Dạ Mị gõ cửa đi vào, Sơ Tranh đang gọi điện thoại, giơ tay ra hiệu hắn ngồi đi.

Dạ Mị đứng tại chỗ không nhúc nhích, Sơ Tranh vừa nghe điện thoại, vừa đi đến bên cạnh Dạ Mị, kéo tay hắn qua.

Dạ Mị rụt rụt về phía sau, biên độ rất nhỏ, thoáng qua thì đã bị hắn cứng rắn ngừng lại, mặc cho Sơ Tranh kéo hắn đi đến chỗ ghế sofa ngồi xuống.

Ba phút sau Sơ Tranh cúp điện thoại, quay đầu hỏi hắn: “Có chuyện gì à?”

Dạ Mị đưa thứ cầm trong tay cho cô.

“Cái gì đây?”

“Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của tôi.”

“Hả?” Sơ Tranh không hiểu: “Bị bệnh?”

“… Không phải.” Dạ Mị hơi trầm mặc, giọng nói êm dịu ôn hòa: “Ngài xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ của tôi, sẽ yên tâm hơn một chút.”

Dù sao người như họ, người ở bên cạnh sao có thể không sạch sẽ.

Điểm này hắn rõ ràng, cho nên đã tự đi kiểm tra sức khoẻ.

Dạ Mị nghĩ đến chuyện gì đó, lại nói: “Đương nhiên, nếu ngài không yên tâm thì có thể sắp xếp cho tôi đi kiểm tra lại lần nữa.”

Sơ Tranh nhận lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ, cũng không nhìn: “Lát nữa đi ăn cơm với tôi.”

Dạ Mị dời mắt khỏi báo cáo kiểm tra sức khoẻ: “Cần tôi mặc quần áo gì?”

“Bữa ăn bình thường, tùy ý là được rồi.”

“Được, vậy tôi đi thay quần áo.”

Dạ Mị cho là Sơ Tranh nói bữa ăn bình thường thì thật sự là bữa ăn bình thường… Khi đến nơi mới phát hiện đây mà là bữa ăn bình thường gì chứ.

Đây hoàn toàn không phải là bữa ăn!

May mà quần áo hắn chọn dù thiên về hướng thoải mái, nhưng cũng được xem là trang phục chính thức, không tính là đột ngột.

Sơ Tranh thì tùy ý hơn nhiều, chỉ mặc một chiếc váy nhỏ.

Hoàn toàn không giống như cách ăn mặc tỉ mỉ của phái nữ trong hội trường này.

“Thu tổng, sao hôm nay lại mang bạn đến vậy?” Người tới cười tủm tỉm, nhưng mà ánh mắt cũng không thân thiện: “Vị tiên sinh này nhìn rất lạ mặt, Thu tổng đào được từ đâu vậy?”

“Tôi thấy người bạn kia của anh cũng không lạ mặt.” Giọng điệu của Sơ Tranh không có chập trùng gì: “Nón xanh đẹp quá cũng không dễ đào.”

Đối phương sầm mặt lại: “… Lời này của Thu tổng là có ý gì?”

Sơ Tranh: “Không có ý gì cả.”

Sơ Tranh dẫn Dạ Mị đi qua bên cạnh hắn ta.

Người kia nhìn về phương hướng của bạn gái mình một chút, thấy cô ta cười cười nói nói với một người đàn ông, dáng vẻ khá là thân mật, sắc mặt lập tức xanh xám.

Họ Thu kia không phải đang ám chỉ hắn ta bị cắm sừng sao?

Sao mà cô biết được?

Dạ Mị không biết những người này, chỉ có thể duy trì tốt chức trách bạn trai đi cùng của hắn.

Nhưng Sơ Tranh cũng không ứng phó với những người này nhiều, rất nhanh đã dẫn hắn đến một phòng bao.

Đến cuối cùng thật đúng là… Ăn cơm.

Trừ hắn và Sơ Tranh ra thì còn có một số người nữa, phần lớn người đều có thân phận tôn quý, cũng đều dẫn theo bạn.

Dạ Mị phát hiện hình như những người này khá là kiêng kị cô gái bên cạnh hắn.

Nhưng Sơ Tranh không nói gì cả, có người hỏi thăm, cô cũng có thể bình tĩnh trả lời, bầu không khí cũng coi như hòa hợp.

Mãi đến khi có người tò mò, đánh bạo hỏi: “Thu tổng, vị tiên sinh này là…”

Đẹp như thế, chỉ tiếc là nam…

“Dạ Mị, tôi…” Sơ Tranh ngừng một chút: “Người của tôi.”

Không ít người cười mỉm, đại khái đã hiểu Dạ Mị có thân phận gì.

Nhưng cũng có người tò mò, Thu gia bây giờ xem như do cô định đoạt, nhưng vẫn chưa yên ổn đâu.

Giờ đã không kịp chờ đợi mà hưởng lạc…

Dạ Mị đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Người kim chủ nuôi bên mình, cũng chỉ là thứ đồ chơi mà thôi.

Cũng may trước đó những người này đã từng được lĩnh giáo thủ đoạn của Sơ Tranh, trong lòng dù nhiều suy nghĩ cỡ nào thì cũng sẽ không nói ra, ngoài mặt biểu hiện ra rất đúng mực.

Dạ Mị rũ mắt, rót thêm rượu cho Sơ Tranh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngài uống ít thôi.”

Đầu ngón tay Sơ Tranh khẽ chuyển ly rượu, đưa cho hắn: “Anh uống giúp tôi?”

Dạ Mị không chần chờ gì: “Được.”

Người bên cạnh cười trêu ghẹo: “Thu tổng, vậy không tốt lắm đâu nhé.”

Sơ Tranh liếc người kia một cái: “Không phải mấy người cũng có bạn à.”

Người nói chuyện sửng sốt một chút, sau đó cười ôm ở người bên cạnh: “Ha ha ha, Thu tổng nói rất có lý.” Sau đó đưa một ly rượu lên.

Cô gái kia không thể từ chối, cười nhận lấy.

“Khụ khụ khụ…”

Rượu đế cay xè, cô gái bị sặc không nhẹ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Mà người đàn ông kia vẫn tươi cười như cũ, cũng không có nhiều thương tiếc, thậm chí còn có chút bất mãn.

Những người còn lại đều thờ ơ lạnh nhạt, hoặc nhiều hoặc ít mang dáng vẻ như xem kịch.

Dạ Mị cũng đã uống xong ly rượu kia, hắn nghi hoặc nhìn về phía Sơ Tranh, người sau nắm chặt tay hắn đang đặt trên đùi: “Dễ uống không?”

Thứ hắn uống căn bản không phải rượu đế, mà là đồ uống ngọt lịm, có mùi rượu nhàn nhạt.

Hắn chậm rãi gật đầu.

Sơ Tranh giơ tay lên, làm một dấu tay im lặng.

Dạ Mị: “…”

“Hình như tửu lượng của Dạ tiên sinh rất tốt, không bằng uống với tất cả mọi người một ly đi?” Dạ Mị uống hết một ly rượu mà lông mày cũng không nhíu lấy một cái, không khỏi gây nên sự chú ý của mọi người.

Sơ Tranh lạnh mặt, ném cái ly trong tay lên trên bàn: “Anh cũng xứng?”

Uống với tất cả mọi người một ly?

Xem Dạ Mị là gì?

Kẻ hầu rượu sao?

Ly rượu ném ra động tĩnh không nhỏ, phòng bao đột nhiên yên tĩnh lại.

Người bên cạnh bọn họ không phải đều dẫn ra vui chơi thôi sao, đám người này cũng không nghĩ nhiều, nói chuyện mà không nghĩ trước nghĩ sau.

Người vừa nói ra lời đó vội vàng xin lỗi: “Thu tổng, chỉ đùa chỉ đùa thôi, tôi kính Dạ tiên sinh, xin Dạ tiên sinh tha thứ cho tôi đường đột.”

Dạ Mị cả kinh đứng lên: “Không dám nhận, ngài nói quá lời rồi.”

Bất cứ ai trong căn phòng này hắn đều không đắc tội nổi.

Nào dám để người ta xin lỗi hắn chứ.

Giọng điệu của Sơ Tranh rất lạnh lẽo: “Ngồi xuống.”

“Dạ tiên sinh, cậu ngồi đi ngồi đi, là tôi nói sai, tôi phạt rượu, tự phạt ba ly!”

Đối phương hoàn toàn không cho Dạ Mị cơ hội phản ứng, lập tức uống liền ba ly.

Đọc truyện chữ Full