TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2457: Ứng phong mà giải (13)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ứng Chiếu về hơi trễ, oắt con đã ngủ rồi.

Sơ Tranh mở cửa cho hắn, hỏi một câu: “Sao hôm nay về muộn vậy?”

Ứng Chiếu nhìn đồng hồ: “Muộn sao?”

Giờ này đối với Ứng Chiếu thì cũng không tính là muộn.

Dù sao có đôi khi hắn còn về muộn hơn giờ này nữa.

“Còn không muộn?”

“… Cũng tạm mà.”

Sơ Tranh: “…”

Được thôi.

Thẻ người tốt nói gì cũng có lý.

Sơ Tranh lấy một cái chìa khóa ở bên cạnh đưa cho hắn: “Về sau tự mở cửa.”

[ Mở cửa phiền quá đi. ]

Ứng Chiếu: “…”

Ứng Chiếu vốn muốn từ chối, nhưng nghe thấy câu phàn nàn của Sơ Tranh, hắn hơi trầm mặc, cuối cùng nhận lấy.

“Tôi ôm bảo bảo về.” Ứng Chiếu đi vào bên trong: “Hôm nay làm phiền cô rồi.”

Sơ Tranh thoáng nhìn thấy một bên ống tay áo của Ứng Chiếu có chút vết bẩn, làn da dưới ống tay áo cũng mơ hồ có vết đỏ: “Tay bị sao thế?”

Ứng Chiếu theo bản năng nhìn về phía tay, giơ tay sờ một cái: “Không sao, lúc về không cẩn thận bị va phải.”

Bởi vì lo lắng cho bé, cho nên Ứng Chiếu đi rất gấp.

Đụng phải một bạn nhỏ đi xe đạp.

Nhưng cũng không có gì đáng ngại.

“Em xem một chút.”

Ứng Chiếu lắc đầu: “Không cần, chỉ bị trầy da thôi.”

Sơ Tranh cũng mặc kệ Ứng Chiếu có cho xem hay không, kéo hắn ngồi xuống ghế sofa, cưỡng ép ấn lấy hắn, vén ống tay áo lên kiểm tra.

Trên khuỷu tay có mấy vết thương, mơ hồ lộ ra vết máu.

“Đừng động đậy.”

“Tôi thật sự không sao, ngày mai sẽ khỏi…”

“Anh còn nhiều lời nữa em sẽ hôn anh.”

Ứng Chiếu nhất thời im bặt.

Lúc cô không nói cũng sẽ cưỡng ép động thủ… Động miệng, chứ đừng nói là bây giờ cô nói ra.

Sơ Tranh tìm cồn và nước thuốc ra, tỉ mỉ khử trùng, sau đó bôi thuốc.

“Còn chỗ nào khác nữa không?”

[ Cởi ra xem… ]

“Không… Không có.” Ứng Chiếu bị làm cả kinh đến mức giọng nói cũng biến đổi, đại khái là sợ Sơ Tranh tự động thủ, chủ động vén một bên ống tay áo khác lên cho cô xem.

Sơ Tranh quét mắt nhìn một vòng, ngữ điệu lãnh đạm căn dặn: “Lần sau cẩn thận một chút, đừng bị thương nữa.”

[ Một chút vết thương nhỏ thì còn tốt, này nếu mà gãy tay gãy chân thì không phải sẽ phiền phức sao. ]

“Khụ khụ khụ…”

“Sao thế?” Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn.

Ứng Chiếu che miệng, vừa cúi thấp đầu ho khan, vừa lắc đầu: “Không… Không sao, bị sặc.”

Trong lòng cô toàn nghĩ những thứ lộn xộn gì vậy?

Ứng Chiếu cảm thấy mình đã sắp không còn cách nào nhìn thẳng vào cô được nữa rồi.

Ai có thể nghĩ tới một người trên mặt thì chững chạc đàng hoàng, nhưng trong lòng lại nghĩ những thứ kỳ kỳ quái quái này chứ.

Sơ Tranh buông ống tay áo của hắn xuống, cài ống tay áo lại: “Ăn cơm chưa?”

Ứng Chiếu trở lại bình thường, cố gắng duy trì vẻ trấn định: “Ăn một chút rồi.”

Sơ Tranh tự động hiểu rằng chưa ăn, đứng dậy vào phòng bếp hâm nóng đồ ăn rồi bưng ra.

“Tới ăn cơm.”

Ứng Chiếu lần nữa lâm vào trong loại phạm vi kỳ quái ấy, giống như hắn là một thành phần của ngôi nhà này vậy.

Tan tầm trở về sẽ có người chờ hắn, sẽ chuẩn bị đồ ăn cho hắn…

“Thất thần làm gì? Muốn em ôm anh qua à?”

Ứng Chiếu: “!!!”

Đương nhiên Ứng Chiếu không thể để cho Sơ Tranh ôm mình qua, tự ngồi xuống trước bàn ăn ăn cơm.

“Đã tìm được công việc chưa?”

“Còn đang tìm, chắc mấy ngày nữa sẽ có kết quả.” Bây giờ hắn còn đang làm công việc tạm thời, hồ sơ đã gửi đi, nhưng còn chưa trả lời.

Công việc bây giờ cũng không dễ tìm, Ứng Chiếu không biết lúc nào mình mới có thể tìm được một công việc chính thức.

“Hôm nay bảo bảo có quậy không?”

“Nó dám.” Sơ Tranh thốt ra, liếc mắt qua nhìn thấy thần sắc Ứng Chiếu biến hóa, lại nói: “Không có, rất ngoan.”

Ứng Chiếu: “…”

Ứng Chiếu cơm nước xong xuôi, thu dọn bát đũa sạch sẽ.

Hắn đến chỗ giường nhỏ bên kia nhìn oắt con một chút, phát hiện đồ oắt con mặc trên người hắn không quen thuộc nữa.

Đã được thay từ đầu đến chân rồi.

Ngay cả chiếc chăn nhỏ để đắp cũng đã được thay.

Ứng Chiếu cảm thấy mình cần phải nói chuyện nghiêm túc với Sơ Tranh về vấn đề này.

Cô thật sự không cần phải tiêu tiền cho nó như thế…

Đáng tiếc đối với vấn đề này, Sơ Tranh cũng không muốn trò chuyện lắm, nhét oắt con cho hắn, rồi trực tiếp đuổi hắn ra ngoài.

Mau mau cút!

Mang theo oắt con của anh cút nhanh lên!

Ứng Chiếu: “…”

[ Không tốn tiền là không thể nào, vất vả lắm mới bắt được một đứa, sao có thể bỏ qua như thế! ]

Cách cánh cửa, Ứng Chiếu vẫn nghe thấy được câu độc thoại này.

Vất vả lắm mới bắt được một đứa gì?

Ứng Chiếu bất đắc dĩ ôm bé về, sau đó mới phát hiện tay chân oắt con đều đeo đồ.

Có thêm cái Hỗn Thiên Lăng nữa là có thể biểu diễn Hồng hài nhi rồi.

Ngày hôm sau Ứng Chiếu mang đồ đi trả cho Sơ Tranh: “Bảo bảo tốt nhất là không nên đeo những thứ này.”

Sơ Tranh: “Những đứa bé khác đều đeo.”

Người khác có, oắt con cũng phải có.

Rất đáng tiền!

“… Nó còn nhỏ.” Đồ chơi đó rất nặng, hơn nữa nếu ngủ không chú ý, thì sẽ rất dễ đè ra vết hằn.

Ứng Chiếu kiên trì, Sơ Tranh nắm lấy tâm tình thẻ người tốt đều đúng, không cưỡng cầu, nhưng cũng không lấy lại, bảo hắn cất đi.

Lúc Ứng Chiếu đi ra, trong tay vẫn cầm một nhành hoa.

Hắn hoài nghi có phải Sơ Tranh muốn mỗi ngày tặng hắn một nhành hoa không…

Mà sự hoài nghi này rất nhanh đã được nghiệm chứng.

Mấy ngày nay Ứng Chiếu đã nhận được cuộc gọi thông báo phỏng vấn của công ty, để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, mấy ngày nay đều rất bận.

Kết quả phỏng vấn rất tốt, hắn có thể tiến hành nhậm chức.

Nhưng không làm thêm nữa, thì sẽ đại biểu cho việc nửa tháng tiếp theo hắn đều không có thu nhập.

Cho nên…

“Tiền thuê nhà có thể cho tôi đóng trễ một chút được không?” Ứng Chiếu mặt dạn mày dày xin Sơ Tranh cho khất tiền thuê nhà.

“Không có tiền?”

“Mới vào công ty, tạm thời còn chưa có tiền lương, cho nên…” Tạm thời sẽ có một thời gian thiếu tài chính.

“Anh không trả cũng không sao.”

Ứng Chiếu đương nhiên không đồng ý.

Sơ Tranh không đợi Ứng Chiếu lên tiếng, tiếp tục nói: “Anh dùng thứ khác gán nợ cũng được.”

Ứng Chiếu ngơ ngác, không biết rõ ý tứ của Sơ Tranh: “Thứ khác? Thứ gì?”

Sơ Tranh giơ tay, đầu ngón tay chạm vào bả vai hắn, chậm chạp trượt đến ngực: “Anh.”

Ứng Chiếu hít sâu, lui lại một bước.

Ngón tay Sơ Tranh treo trên hư không, cô chậm chạp cong xuống, thu hồi lại, đút vào trong túi.

Thần sắc của Ứng Chiếu hơi bối rối: “Phong tiểu thư… Cô đừng trêu chọc tôi nữa. Tiền thuê nhà tôi sẽ nghĩ cách trả cho cô.”

Nói xong câu đó, Ứng Chiếu nhanh chóng trở về nhà mình.

Sơ Tranh: “…”

Ai trêu chọc gì anh!

Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, làm giao dịch trưởng thành thì làm sao!!

Ứng Chiếu nói sẽ mau chóng góp đủ cho Sơ Tranh, thật đúng là đã trả tiền thuê nhà cho cô trong tháng này luôn.

Sơ Tranh: “…”

Cơ hội để mượn đề tài này mà phát huy cũng không có.

“Không phải anh vay nặng lãi đấy chứ?”

“Không có.” Ứng Chiếu lắc đầu.

“Vậy anh lấy đâu ra tiền?”

“… Tôi tự nghĩ cách.” Ứng Chiếu hàm hồ cho qua: “Tháng sau tôi có tiền lương rồi.”

Mặc dù nhân viên mới vào lương không cao, nhưng cũng đủ để ứng phó được những chuyện này.

Sơ Tranh nghiến nghiến răng, vậy ta còn phải nghĩ cách làm công việc của hắn thất bại sao?

Sơ Tranh: “Anh thật sự không cân nhắc chuyện tìm mẹ cho con anh à?”

Ứng Chiếu hơi siết chặt tay, hắn hít sâu một hơi: “Phong tiểu thư, cô cũng thấy đấy, tôi còn nuôi một đứa bé, cô còn trẻ, không nên lựa chọn người như tôi.”

Đọc truyện chữ Full