TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2460: Ứng phong mà giải (16)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Trong công ty đều nói như vậy, Ứng Chiếu cũng chưa từng cố ý phủ nhận, sao Dịch Lê có thể ngờ tới, vậy mà lại không phải…

Nhưng đối với cô ta mà nói, đây là một tin tức tốt.

“Nhưng mà…”

Sơ Tranh hơi ngừng lại, ánh mắt đi dạo trên người Dịch Lê một vòng, lại chậm rãi chuyển sang phía Ứng Chiếu.

“Đây là chuyện sớm hay muộn.”

[ Đây là của ta!! Của ta!!! ]

[ Chó điên cũng dám mơ tưởng người của ta, xử lý là được rồi! ]

Ứng Chiếu đáy lòng khẽ “lộp bộp”, theo bản năng đứng dịch lên trước mặt Sơ Tranh một chút: “Dịch tổng, cô đi trước đi.”

Ứng Chiếu không phủ nhận lời Sơ Tranh nói, làm Dịch Lê nhíu nhíu mày.

“Xin hỏi vị tiểu thư này, cô và Ứng Chiếu là quan hệ yêu đương à?”

Sơ Tranh: “…”

Dịch Lê thấy Sơ Tranh không đáp, trong lòng đã có đáp án: “Nếu như hai người không phải là quan hệ yêu đương, vậy thì tôi cảm thấy tôi cũng có quyền lợi theo đuổi Ứng Chiếu, cơ hội của chúng ta là bình đẳng.”

“Đương nhiên, đây là quyền lợi của cô.” Giọng điệu Sơ Tranh rất bình tĩnh: “Nhưng cô dùng thủ đoạn hạ lưu, đây chính là theo đuổi của cô?”

[ Người mà ta cũng không nỡ động vào, là người mà cô ta có thể uy hiếp sao! ]

[ Không được, ta nhịn không được!! ]

Sắc mặt Dịch Lê khẽ biến hóa.

Nếu cô ta biết Ứng Chiếu chưa có gia thất, thì sao lại dùng loại phương thức này chứ.

Dịch Lê còn muốn nói thêm gì nữa, Ứng Chiếu nghe thấy suy nghĩ hơi táo bạo của Sơ Tranh, nhanh chóng làm một dấu tay xin mời: “Dịch tổng, cô đi ra ngoài trước đi được không?”

Dịch Lê: “…”

Trên mặt Dịch Lê có chút không nhịn được.

Cách làm này của Ứng Chiếu, không thể nghi ngờ chính là chọn Sơ Tranh.

Dịch Lê hơi trầm mặc, cầm túi của mình: “Ứng Chiếu, cậu cẩn thận suy nghĩ lại vì tiền đồ của cậu đi.”

[ Tiền đồ của hắn liên quan gì đến cô, cô nên cẩn thận suy nghĩ về tiền đồ của mình đi thì hơn! ]

Ứng Chiếu: “…”

Dịch Lê rời phòng, Sơ Tranh giơ tay giật giật áo sơ mi, chậm rãi xả giận.

Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, Ứng Chiếu ôm oắt con, như một nhóc đáng thương bị bắt gian tại giường.

Ứng Chiếu cảm thấy lúc này mới giống như cảnh tượng trong tu la địa ngục này.

[ Hôm nay ta xử hắn… ]

Ứng Chiếu ngước mắt nhìn qua, hắn chỉ nghe thấy mấy chữ phía trước, đằng sau không biết là cô không nghĩ tiếp, hay là hắn không nghe thấy.

“Em ra ngoài chút.”

Ứng Chiếu: “…”

Cô nói xử này là xử ai*?

(*Nguyên gốc của câu này là “cô nói “ta” này là “ta” nào?” Trong tiếng Trung, anh ấy, cô ấy, hắn, ả, nó gì đó đều đọc là [tā], hán tự thì khác nhau nhưng cách đọc y hệt nhau, nên thẻ chỉ nghe thấy Tranh gia bảo “xử tā”, và câu dưới này tác giả quất luôn hai kí tự TA, ý câu hỏi là tā ở câu trên là hắn, là cô ta hay chó mèo gì đó, vv… Nếu là người Trung thì đọc cái họ hiểu luôn, nhưng bên mình xưng hô rất phức tạp, nên mình biến chất thành câu như vậy, thật ra không có gì đáng giải thích ở đây, nhưng mình cứ thích giải thích cho nó phức tạp ra:>>>)

Ứng Chiếu đặt oắt con lên giường, giữ chặt Sơ Tranh.

Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao thế?”

Giọng nói của cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho đáy lòng Ứng Chiếu phát lạnh, tay nắm lấy Sơ Tranh không tự chủ được nắm thật chặt.

“Cô ta chỉ là cấp trên của tôi… Tôi và cô ta không có gì cả, tôi cũng không thích cô ta.”

“Ừ, em biết.”

[ Nếu anh mà thích cô ta, thì bây giờ thứ anh trông thấy chính là thi thể. ]

Ứng Chiếu: “…”

Ứng Chiếu gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy xung quanh càng lạnh hơn: “Có thể đừng đi được không?”

Hắn thật sự hơi sợ cô sẽ làm ra chuyện gì đó, giết người là phạm pháp…

Sơ Tranh ngoài ý muốn liếc hắn một cái, sau đó xoay người, ôm eo người đàn ông kéo qua, rút ngắn khoảng cách.

Ứng Chiếu còn chưa kịp phản ứng, Sơ Tranh đã hôn qua.

Ứng Chiếu nửa nằm trên ghế sofa, đầu óc một mảnh choáng váng, bên hông hơi lạnh, kéo suy nghĩ hỗn loạn của hắn về.

Hắn chế trụ tay Sơ Tranh, thấp giọng nói: “Bảo bảo vẫn còn ở đó…”

Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn lên trên giường một chút, oắt con đã nằm sấp ở đó ngủ rồi: “Ngủ rồi.”

Lúc này Ứng Chiếu đã tỉnh táo lại không ít, vừa rồi lúc Sơ Tranh hôn hắn, trong đầu hắn chỉ còn lại mình cô.

“Cô đừng như vậy.”

Hai tay Sơ Tranh chống vào ghế sofa ở ngay bên eo hắn: “Yên tâm, không làm gì anh đâu. Anh đừng lộn xộn, nếu không thì em không bảo đảm đâu.”

“Phong…”

Giọng nói của Ứng Chiếu tiêu tan trong không khí.

Nửa tiếng sau.

Ứng Chiếu rửa mặt bằng nước lạnh, dưới ánh đèn vàng ấm áp, người đàn ông trong gương đôi môi đỏ bừng, trong mắt còn mang theo chút sương mù, khóe mắt phiếm hồng.

Sơ Tranh xác thực không làm chuyện gì quá đáng, nhưng chỉ có vậy, Ứng Chiếu cũng đã không chống đỡ được.

Hắn dùng khăn giấy lau lau mặt, quay người đã thấy Sơ Tranh đứng dựa ở cạnh cửa.

Ứng Chiếu nhấp môi dưới, lại cấp tốc buông ra.

“Tôi đi thuê phòng cho cô.” Hắn thấp giọng nói.

“Không cần.”

Ứng Chiếu: “…”

Cho nên cô muốn ngủ ở đây sao?

Nhịp tim Ứng Chiếu vừa bình phục lại không bao lâu, lại chậm rãi tăng tốc lên: “Vậy cô ngủ ở đâu?”

“Em đã thuê rồi.” Ngữ điệu của Sơ Tranh rất bình tĩnh.

Ứng Chiếu sững sờ, nghĩ lại lại thở phào, hắn không dám nhìn Sơ Tranh, đổi đề tài khác: “Sao cô lại đến đây?”

“Em mà không đến, thì không phải anh sắp trở thành người của kẻ khác rồi à.”

[ May mà ta đến rồi! ]

[ Nếu không cải trắng của mình sẽ bị chó tha đi!! ]

“Không có…” Ứng Chiếu có chút bất lực, vẫn đính chính cho mình: “Tôi không thích cô ta.”

Sơ Tranh bất thình lình hỏi một câu: “Vậy anh có thích em không?”

“…”

Thích không?

Có thể không thích sao?

Nếu hắn không thích thì có thể để yên cho cô ức hiếp vậy sao?

Ứng Chiếu cụp mắt xuống, đi từ toilet ra, chuyển oắt con sang gối bên kia, đắp kín chăn.

“Ứng Chiếu, trả lời câu hỏi của em.”

Động tác của Ứng Chiếu hơi ngừng lại, tiện tay vén lại góc chăn, chậm chạp đứng thẳng người.

“Tôi sẽ nuôi dưỡng bảo bảo trưởng thành, nó sẽ luôn đi theo tôi, em có để ý không?”

“Không để ý.”

[ Mới là lạ! ]

Ứng Chiếu chậm chạp siết chặt cánh tay đang buông thõng, lời phía sau… Không cần nói nữa rồi.

[ Nhưng có cách nào đâu, anh cứ nhất định muốn nuôi, vậy em cũng phải giúp anh nuôi thôi chứ sao? Dù sao nuôi một đứa là nuôi, nuôi hai đứa cũng là nuôi. ]

[ Con gái không thể nói không được! ]

[ Ta có thể! ]

Trái tim Ứng Chiếu vừa rơi xuống, lại bị mấy suy nghĩ liên tiếp của Sơ Tranh kéo về.

“Em thật sự không để ý?”

“Ừ.” Sơ Tranh không kiên nhẫn lắm.

Nhịp tim Ứng Chiếu đập hơi nhanh: “Người nhà của em sẽ đồng ý cho em ở bên một người còn mang theo một đứa bé…”

“Bọn họ mặc kệ em.”

“Cho tôi suy nghĩ một chút…” Ứng Chiếu thấp giọng nói: “Sáng mai tôi sẽ cho em đáp án.”

“Được.” Ta là người tốt, không thể ép thẻ người tốt quá!

Sơ Tranh đi từ trong phòng ra, gọi điện thoại cho người đưa thẻ phòng lên.

“Chúng ta nói chuyện đi?”

Sơ Tranh quay đầu thì thấy Dịch Lê đứng dựa bên tường.

Sơ Tranh cúp điện thoại, giọng điệu lãnh đạm: “Tôi và cô không có gì để mà nói cả.”

Dịch Lê chờ hồi lâu, đương nhiên không thể vì Sơ Tranh không nói chuyện mà đi luôn được.

“Ứng Chiếu rất có năng lực.”

“Tôi biết, không cần cô nói.” Thẻ của mình đương nhiên là tốt nhất.

Dịch Lê nghẹn họng, mấy giây sau mới cười cười: “Xã hội bây giờ chắc cô cũng biết, nếu như không có quan hệ, không có mạng lưới, muốn xuôi gió xuôi nước thì sẽ không dễ dàng gì.”

Sơ Tranh không kiên nhẫn lắm: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”

Dịch Lê cũng không quanh co lòng vòng: “Tôi có thể cho cậu ấy cuộc sống tốt hơn và sự nghiệp…”

“Cuộc sống tốt hơn?” Sơ Tranh cắt ngang lời Dịch Lê: “Chỉ bằng cô?”

Con chó điên này nghĩ gì thế?

Thẻ người tốt là người mà cô ta có thể nuôi nổi sao?

Hiển nhiên Dịch Lê rất tự tin về mình: “Đương nhiên, cô cũng không muốn nhìn thấy hắn bị mai một đi đúng không?”

Sơ Tranh như có điều suy nghĩ: “Cho nên cô muốn tôi tự động rút lui?”

Đọc truyện chữ Full