Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn… 】
【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 100% 】
【 Thu hoạch được một mảnh vỡ thân phận, có muốn xem không? 】
“Có!”
【 Mảnh vỡ thân phận 10: Tinh Diễn 】
Sơ Tranh nhận được tin tức này xong thì tỉnh lại từ trong khoang trò chơi.
Bọn người Nguyễn Lượng vây quanh khoang trò chơi, mắt ai cũng như gấu trúc, Sơ Tranh mở mắt ra trông thấy đoàn người như thế, xém chút cho là bị Zombie vây công.
“Sơ Tranh tiểu thư…”
Sơ Tranh đưa vòng tay cho họ, ra khỏi khoang trò chơi.
“Hồ Thạc đâu rồi?”
“Chắc là ở công ty.” Có người trả lời Sơ Tranh.
Sơ Tranh gọi điện thoại cho Hồ Thạc, có lẽ bên phía Hồ Thạc rất bận, một hồi lâu sau mới nhận.
“Sơ Tranh tiểu thư, ngài ra rồi à?”
“Anh có biết người tên Tinh Diễn không?”
“Tinh Diễn?” Hồ Thạc nghi hoặc: “Tôi không nghe nói Tinh gia có người nào như thế cả.”
Hồ Thạc đã ở tập đoàn Phồn Tinh nhiều năm, lại là nhân viên cấp cao, nếu như hắn chưa từng nghe đến…
Vậy người này là ai?
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp mang họ Tinh sao?
Làm gì có nhiều trùng hợp như vậy.
Sơ Tranh đặt điện thoại xuống, mò người máy ra, cho nó kiểm tra cái tên này.
“Chỉ biết sai người ta làm việc…”
Người máy vừa phàn nàn vừa làm việc.
Kiểm tra được cái tên này rất nhanh, nhưng… Cũng không có bất kỳ manh mối gì hữu dụng.
Cái tên này giống như không tồn tại.
Sơ Tranh nhập hết toàn bộ những tin tức có được lúc trước, để người máy kiểm tra lần nữa.
1. Nam.
2. Ngày 12 tháng 12
3. Cung Nhân Mã
4. Nhóm máu B
5, 185 cm
6, Đại học khoa học tự nhiên Kinh Nam
7. 71KG
8. Dương cầm
9. Chưa lập gia đình
10. Tinh Diễn
Đại học khoa học tự nhiên Kinh Nam là một manh mối rất có độ nhận ra, người máy kiểm tra cơ sở dữ liệu của đại học khoa học tự nhiên Kinh Nam trước.
[ Không tìm thấy đối tượng tương xứng ]
[ Đối tượng có độ tương xứng cao nhất: 1]
Họ và tên: Tinh Tuyệt
Giới tính: Nam
Chòm sao: Song Ngư
Sinh nhật: Ngày 20 tháng 3
Nhóm máu: B
Tốt nghiệp trường học: Đại học khoa học tự nhiên Kinh Nam
Chiều cao: 185 cm
Cân nặng: 71KG
Tình trạng hôn nhân: Chưa lập gia đình
Năng khiếu: Dương cầm
Trừ sinh nhật và chòm sao, cái khác hầu như đều có thể tương xứng nhau.
Sơ Tranh lại gọi điện thoại cho Hồ Thạc.
“Sếp của các anh còn có tên gọi khác không?”
“Tên khác? Tên tiếng Anh sao?”
“Không phải.”
“Không có…” Hồ Thạc rất nghi hoặc: “Tiên sinh vẫn luôn mang tên như vậy mà.”
“Có nhũ danh gì không?”
“Chuyện này… Tôi cũng không biết nữa.” Chuyện của công ty thì hắn biết, nhưng việc riêng của tiên sinh, sao hắn có thể biết nhiều đến vậy được.
Sơ Tranh điều tra toàn bộ về Tinh Tuyệt, nhưng đều không có bất kỳ nơi nào nhắc đến cái tên Tinh Diễn này.
Vương bát đản không cho tin tức giả đấy chứ?
Vương Giả không có động tĩnh, giống như đã biến mất.
Sơ Tranh kêu hai tiếng, không nhận được bất kỳ sự đáp lại nào.
Người bên ngoài không biết… Vậy chắc người của Tinh gia biết chứ?
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ đi ra bên ngoài, thật trùng hợp, ở cửa chính thì gặp được Nhị tiểu thư Tinh gia, Tinh Sương.
Tinh Sương trông thấy Sơ Tranh, vẻ mặt hơi khó coi, chuẩn bị lách qua Sơ Tranh.
“Nhị tiểu thư, nói chuyện chút.” Sơ Tranh chủ động giơ tay ngăn cô ta lại.
“…”
Không, cô ta không muốn.
Mặc kệ Tinh Sương có muốn hay không, bây giờ cũng không phải chuyện do cô ta có thể quyết định.
Tinh Sương ôm cánh tay, tận lực duy trì dáng vẻ bình tĩnh: “Cô muốn nói chuyện gì?”
“Tinh Diễn, cô từng nghe cái tên này chưa?”
Tinh Sương nhíu mày: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Cô biết?”
Tinh Sương không hiểu thấu: “Tên của anh tôi tôi có thể không biết à? Cô làm gì? Rốt cuộc cô có chuyện gì?”
“Anh của cô… Tinh Tuyệt?” Dễ dàng như vậy mà đã thăm dò được?
Tinh Sương ngờ vực quan sát Sơ Tranh vài lần: “Không đúng… Cô thăm dò được chuyện này từ đâu? Anh tôi đã đổi tên từ rất lâu rồi.”
Việc này cũng không phải bí mật gì ở Tinh gia, rất nhiều người biết.
“Thật sao.”
“Tôi đang hỏi cô đấy? Cô nghe ngóng chuyện này làm gì?”
“Không làm gì cả.”
Sơ Tranh ném lại Tinh Sương rời đi.
Tinh Sương: “???”
Có câu thô tục muốn nói.
Người gì vậy chứ!
Nếu không phải…
Tinh Sương sờ cánh tay, giống như lại thể nghiệm được sự đau đớn lần trước, yên lặng đi vào trang viên.
–
Vấn Tiên Lộ.
Sơ Tranh chậm rãi lắc lư trở về, Liễu Trọng ngồi ở ngoài tiệm, bắt chéo chân phơi nắng.
Sơ Tranh trở về, Liễu Trọng giơ tay chào hỏi.
Sơ Tranh hỏi một câu: “Bao Lỗi tỉnh chưa?”
Liễu Trọng lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Có tỉnh được nữa không?”
Liễu Trọng gãi gãi chân: “Khó mà nói, cứ cứu trước, lỡ tỉnh được thì sao?”
Sơ Tranh chậc một tiếng, hàn huyên với Liễu Trọng hai câu, sau đó về tiệm.
Vừa ngồi xuống chưa được một lát, cô gọi Tinh Kiều đến.
“Sư phụ.”
“Em có biết chú em còn có một cái tên khác không?”
Tinh Kiều lạnh lùng gật đầu: “Có.”
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh xác định một chút: “Tên là gì?”
“Tinh… Diễn.” Tinh Kiều suy nghĩ một chút: “Hình như là cái tên này, nhưng mà không biết là chữ nào.”
“Vì sao hắn phải đổi tên?”
“Không biết.” Khi cậu sinh ra thì đã biết đến cái tên Tinh Tuyệt này. Cái tên khác chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy người Tinh gia nhắc đến…
Tinh Kiều nghi hoặc: “Sư phụ, có vấn đề gì không?”
“Không, đi học thuộc lòng đi.”
“…”
Tinh Kiều bị đuổi xuống dưới học thuộc lòng.
Sơ Tranh ngồi ở đại sảnh suy nghĩ một hồi, sau đó lên lầu đi ngủ.
–
Nửa đêm canh ba, Sơ Tranh nhận được tin nhắn của Hồ Thạc, nói là Tinh Tuyệt tỉnh rồi.
Sơ Tranh xem xong tin nhắn của Hồ Thạc, ngồi trên giường, một hồi lâu cũng không hề động.
Tỉnh rồi sao?
Không biết Sơ Tranh ngồi bao lâu, cuối cùng cô hít một hơi, đứng dậy kéo tủ quần áo ra.
–
Bóng đêm đậm đặc, Sơ Tranh đạp lên bóng đêm đi vào trang viên Tinh Gia.
Vẫn là áo ba lỗ quần cộc dép lào như cũ, hai tay đút túi, muốn xã hội đen bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cũng không có gì thay đổi.
“Sơ Tranh tiểu thư.” Hồ Thạc nhìn có vẻ rất sầu mi khổ kiểm.
Hồ Thạc vốn chỉ thông báo cho Sơ Tranh một chút, sao hắn có thể nghĩ đến Sơ Tranh sẽ trực tiếp tới chứ.
Nhưng lúc này hắn cũng không có tâm tư nghĩ những chuyện này.
Sơ Tranh: “Sếp anh tỉnh anh không vui à?”
Hồ Thạc nhíu mày chặt hơn: “Tiên sinh mất trí nhớ rồi.”
Sơ Tranh: “…”
Thứ đồ gì?
Tinh Tuyệt không nhớ gì hết, không nhớ tên mình, không nhớ mình là ai, tóm lại bây giờ ký ức của hắn hoàn toàn trống rỗng.
Sơ Tranh cùng Hồ Thạc lên lầu, bọn người Nguyễn Lượng vây trước một căn phòng, ai cũng rất sầu muộn.
Bọn họ là trụ cột về kỹ thuật game, không hiểu về chữa bệnh.
Trong phòng, bác sĩ riêng đang làm kiểm tra, tất cả mọi người chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài.
“Liên hệ với những người khác chưa?” Có người hỏi Hồ Thạc.
“Tạm thời khoan đã.” Hồ Thạc hơi trầm mặc: “Xem tình hình cụ thể thế nào trước đã.”
Sơ Tranh tựa trên hành lang, cúi thấp đầu nhìn xuống đất mặt, không biết đang suy nghĩ gì.
Hành lang dần dần yên tĩnh lại, không có ai nói chuyện.
Một mình Hồ Thạc đi tới đi lui, lộ vẻ nôn nóng, thỉnh thoảng còn nhìn điện thoại.
Cạch ——
Cuối cùng cửa cũng mở ra.
Bác sĩ đi từ bên trong ra.
“Tiên sinh thế nào rồi?” Hồ Thạc là người đầu tiên xông lên.
Bác sĩ ra hiệu mọi người đừng nóng vội: “Cụ thể là nguyên nhân gì gây nên mất trí nhớ thì tạm thời còn chưa có cách nào biết được…”
Dù sao Tinh Tuyệt cũng nằm trong khoang trò chơi lâu như vậy, còn bị nhốt trong trò chơi.
Trong chuyện này rất phức tạp, có rất nhiều loại tình huống gây nên mất trí nhớ.
Cuối cùng bác sĩ nói: “Bây giờ tiên sinh không nhớ gì cả, mọi người đừng kích thích ngài ấy.”
Bác sĩ căn dặn vài câu, dẫn người rời đi trước.
Những người khác trên hành lang lộ vẻ do dự, dường như không dám vào.
Lúc họ đưa được tiên sinh ra vui biết bao nhiêu, thì lúc phát hiện tiên sinh không nhớ gì cả khiếp sợ bấy nhiêu.