TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2505: Vấn tiên hoàng tuyền (84)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tinh Tuyệt trở lại trang viên thì sắc trời đã tối, khắp nơi trong trang viên có thể thấy được người máy, nhưng vẫn lộ vẻ yên tĩnh.

Hắn cầm quyển sổ kia đi vào bên trong, khóe môi mím thành một đường, dường như không vui lắm.

“Hồ Thạc.”

“Tiên sinh?” Hồ Thạc đi nhanh hơn hai bước.

“Chuyện tai nạn đã điều tra xong chưa?”

Hồ Thạc: “Đối phương một mực nói là ngoài ý muốn, không phải hắn ta cố ý đi ngược chiều, nhưng con hắn ta đột nhiên có thêm một căn nhà, giá trị hơn ba triệu.”

Tinh Tuyệt híp mắt lại: “Điều tra được sao mà có chưa?”

Hồ Thạc: “Tạm thời vẫn chưa điều tra được, nhưng tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Lục Phong Trạch.”

Tinh Tuyệt: “Vì sao?”

Hồ Thạc: “Khoảng thời gian ngài hôn mê, hắn có rất nhiều hành động, mấy lần trước chuyện ngài hôn mê suýt bị lộ ra, đều có dấu vết hắn xen vào trong đó, nhưng không có chứng cứ gì trực tiếp.”

“Lần này ngài xảy ra tai nạn xe, công ty lại đồn chuyện ngài mất trí nhớ, sáng mai ngài đến công ty thì phải cẩn thận chút, sợ rằng người ở phía trên sẽ thừa cơ tìm hiểu.”

Tinh Tuyệt gật đầu: “Nếu như là Lục Phong Trạch làm, thì tôi và hắn có thù gì, vì sao lại muốn giết tôi?”

“…”

Cái này Hồ Thạc còn thật không biết.

Bình thường hắn và Lục Phong Trạch không hợp nhau, nhưng lúc trước hắn không nghe nói Lục Phong Trạch và tiên sinh có quan hệ gì.

Mặc dù có chút thời điểm bởi vì nguyên nhân công việc, sẽ xuất hiện xung đột, nhưng chuyện này cũng không đến mức làm Lục Phong Trạch bí quá hoá liều, làm ra chuyện giết người chứ?

Hồ Thạc chỉ nghi ngờ, không có chứng cứ, hắn cũng không dám chắc chắn chính là Lục Phong Trạch.

“Quyển sổ này, anh có nhớ nó từ đâu tới không?”

Hồ Thạc mặt vô tội: “Sao mà tôi biết được ạ, có một thời gian tôi đột nhiên trông thấy trong tay ngài có quyển sổ này thôi.”

Một ngày hắn bận rộn bao nhiêu việc chứ?

Trước khi Tinh Tuyệt xảy ra chuyện, hắn và Tinh Tuyệt trừ họp và báo cáo chuyện quan trọng, thì bình thường đều rất ít chạm mặt.

Bây giờ là vì giữ bí mật, hắn bị ép nhận công việc của trợ lý.

Tinh Tuyệt bảo Hồ Thạc đi nghỉ ngơi trước, hắn cầm quyển sổ kia về phòng.

Tắm rửa xong ra, Tinh Tuyệt cầm quyển sổ lật xem.

Những ký hiệu và ký tự này rốt cuộc là ý gì?

Còn đồ án kia nữa…

Đại biểu cho cái gì?

Vì sao hắn lại có quyển sổ này?

Tinh Tuyệt xoa mi tâm, cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu trống rỗng.

Hắn không nghĩ ra được gì cả.

Cạch ——

Sầm ——

Ghế bị Tinh Tuyệt táo bạo đạp lăn, sổ cũng rơi xuống đất.

Ngón tay Tinh Tuyệt đột nhiên đụng phải vật lạnh băng trong túi, hắn lấy khối tinh phiến kia ra, sự không kiên nhẫn và ngang ngược trên mặt chậm rãi chuyển thành bình thản.

Tinh Tuyệt sờ lên mặt ngoài tinh phiến.

Hắn chỉ lén xem xem Bảo Bảo viết cái gì… Chắc là không có gì đâu nhỉ?

Bảo Bảo cũng đã cho hắn rồi, vậy thì chính là hắn có thể xem được.

Tinh Tuyệt nghĩ như vậy, mở máy thông tin của mình ra, dán tinh phiến lên.

Màn hình ảo lập tức nhảy ra trong không khí.

[ Hãy nhập mật mã ]

Tinh Tuyệt: “…”

Bảo Bảo lại mã hóa rồi?

Tinh Tuyệt muốn thử sinh nhật của Sơ Tranh, hắn hậu tri hậu giác, mình cũng không biết sinh nhật của cô.

Tinh Tuyệt tìm kiếm tư liệu của Sơ Tranh trên mạng, nhưng đáng tiếc không có gì cả.

Không có cái tên này, không có tài khoản cá nhân tương quan, không có gì cả.

Xã hội bây giờ, còn ai có thể thật sự không hề có chút dấu vết nào trên mạng chứ?

Tinh Tuyệt cảm thấy không phải là không có dấu vết của cô, mà là hắn không tra ra được thôi.

Dù sao bên cạnh cô có người máy kia…

Tinh Tuyệt nhìn khung “hãy nhập mật mã”, một hồi lâu sau chậm chạp nhập mấy con số vào.

[ Mật mã sai]

Không phải sinh nhật của hắn sao?

Tinh Tuyệt định từ bỏ, hắn vừa định đóng màn hình ảo lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm.

Hắn lần nữa nhập mật mã vào.

[22651212]

[ Mật mã chính xác ]

Tinh Tuyệt sững sờ, nhìn màn hình chuyển đổi.

Tinh Tuyệt chậm rãi nhíu mày, hắn không nhớ rõ đây là sinh nhật ai, nhưng nó đột nhiên xuất hiện trong đầu…

Tinh Tuyệt đè nghi hoặc xuống, nhìn lên trên màn hình.

Nhưng mà trên màn hình không có gì cả, nội dung trong đó trống rỗng.

“…”

Cô không viết gì cả.

Sau khi xác nhận đi xác nhận lại nhiều lần, Tinh Tuyệt thất vọng đóng màn hình lại, vẫn cẩn thận cất kỹ tinh phiến.

Tinh Tuyệt nằm ở trên giường lật qua lật lại không ngủ được.

Mật mã mà cô cài đặt…

Tinh Tuyệt ngồi dậy, cào cào tóc, ấn mở giao diện truyền tin, gọi cho Sơ Tranh.

Một hồi lâu sau Sơ Tranh mới nhận.

Ánh sáng bên chỗ cô rất yếu, không biết ở đâu.

Cô gái dựa vào ghế, tia sáng lờ mờ dường như làm nhu hòa đi góc cạnh của cô, không lạnh lẽo như vậy nữa.

Ánh mắt cô xuyên qua màn hình, rơi trên người hắn, dường như đang quan sát gì đó.

Lúc này Tinh Tuyệt chỉ mặc đồ ngủ, cổ áo mở rộng, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ mê người.

“Sao thế?” Cô hỏi.

“Bảo Bảo.” Tinh Tuyệt thấp giọng gọi cô: “… Vì sao em không viết gì cả.”

“Cái gì?”

“Tinh phiến kia…” Tinh Tuyệt lại nhanh chóng bổ sung: “Anh… Anh chỉ muốn xem xem em viết cái gì.”

“Anh có thể tự viết.”

“Vậy sao giống nhau được.” Tinh Tuyệt nhíu mày.

Bên phía Sơ Tranh rất yên tĩnh, một hồi lâu sau giọng nói của cô mới truyền tới, vẫn thanh lãnh lạnh nhạt như cũ: “Chỉ cần là chuyện anh viết lên, em đều sẽ giúp anh hoàn thành.”

—— Chỉ cần anh viết lên tờ giấy này, em đều sẽ giúp anh thực hiện, bất kẻ là chuyện gì.

Tinh Tuyệt hơi hoảng hốt.

Vừa rồi trong đầu hắn hiện lên câu nói này… Cũng là cô nói sao?

Tinh Tuyệt hơi há miệng ra: “Bảo Bảo… Anh muốn gặp em.”

Đột nhiên hắn rất nhớ cô.

Muốn ôm cô… Muốn hôn cô.

Sơ Tranh đang nhìn một bên khác, dường như có người gọi cô, cô vừa đứng dậy, vừa nói: “Có chút việc, cúp đây.”

Cuộc gọi cúp vội vàng không kịp chuẩn bị, Tinh Tuyệt ngẩn người, nhìn màn hình ảo hiển thị “trò chuyện kết thúc”, rất lâu sau cũng không có động tĩnh.

Không biết Tinh Tuyệt ngồi bao lâu, khẽ cử động cơ thể cứng ngắc, chậm rãi nằm xuống.

Hắn nằm một lát, lại kéo chức năng truyền tin ra gọi cho Tinh Sương.

“Anh… Làm gì đấy, hơn nửa đêm không ngủ được à.” Giọng nói buồn ngủ của Tinh Sương truyền tới: “Anh như vậy là quấy rối đấy.”

“12/12/2265, đây là sinh nhật ai?”

“12 tháng 12? Đây không phải sinh nhật anh à?” Tinh Sương cạn lời: “Sinh nhật mình cũng không nhớ rõ… Được thôi, anh mất trí nhớ.”

“Trên tư liệu…”

“Tư liệu đưa ra ngoài đều sửa đổi rồi.” Tinh Sương ngáp liên tục: “Em buồn ngủ quá, sáng mai rồi nói sau.”

Nói xong Tinh Sương liền cúp máy.

Tinh Tuyệt: “…”

Tinh Tuyệt lại xác nhận lại với quản gia Tinh gia, người Tinh gia đều biết tình huống của hắn, quản gia gửi một phần tư liệu kỹ càng hơn tới.

Đều là những thông tin chưa sửa đổi.

Sinh nhật trên đó đúng là ngày 12 tháng 12 năm 2265.

Tinh Tuyệt nhếch khóe môi cười, lần nữa nằm lại trên giường.

Lần này không lật qua lật lại nữa, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

Từ lúc Tinh Tuyệt tỉnh lại đến giờ chưa từng nằm mơ, nhưng hôm nay không biết sao lại nằm mơ.

Trong mơ hắn mặc chiếc áo ngủ đầy lông xù, trong căn phòng mờ tối, bị một cô gái đè lên hôn.

Gương mặt ấy rất lạ lẫm, nhưng hắn lại cảm thấy quen thuộc.

“Ưm…”

Tinh Tuyệt cảm thấy càng ngày càng chân thực, mộng cảnh dần dần rời xa, hắn bỗng nhiên mở mắt ra.

Đọc truyện chữ Full