TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2551: Vấn tiên hoàng tuyền (130)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Dạ Nguyệt Lê làm kiểm tra cặn kẽ hơn cho Tinh Kiều, kết quả kiểm tra này chính là…

Dạ Nguyệt Lê phát hiện trong thân thể Tinh Kiều có rất nhiều kinh lạc* không thuộc về con người, mà giống một loại mạch kim loại nào đó.

(*Kinh lạc: là đường vận hành của khí hu‎yết toàn thân. Kinh lạc có kinh mạch và lạc mạch. Kinh mạch là đường chính, đường thẳng, tuần hành ở sâu. Lạc mạch là đường ngang, như hệ thống võng lưới, tuần hành ở nông. Kinh lạc giúp cho tạng phủ cơ quan – da lông cân mạch của cơ thể con người liên kết thành chỉnh thể hữu cơ thống nhất.)

Nhìn từ hình ảnh trông thấy khi quét hình, những mạch kim loại đó mảnh gần bằng mạch máu, kề sát cùng một chỗ với mạch máu, trải rộng toàn thân.

Giống như trong thân thể Tinh Kiều có thêm một bộ mạch máu vậy.

Một đám người xem xong đều lâm vào trầm tư.

Mẹ nó đây là thứ đồ gì?

Lúc này mặc dù thể sinh mạng của Tinh Kiều khá yếu ớt, nhưng cậu bé vẫn sống, có máu có thịt, có hô hấp.

Vậy thứ trong thân thể cậu là gì?

“Không bằng mổ ra xem?” Sơ Tranh không hiểu rõ, đưa ra một đề nghị thô bạo.

“Sơ Tranh tiểu thư, chúng tôi không xác định được đó là vật gì, lỡ như…” Dạ Nguyệt Lê chần chờ.

Sơ Tranh: “Thứ kia không phải trải rộng khắp toàn thân à, chỉ cắt ngón tay ra xem thôi.”

“…”

Sơ Tranh nhìn về phía người trong cuộc: “Em nghĩ như thế nào?”

Tinh Kiều cũng không sợ hãi, vẫn là dáng vẻ lãnh khốc: “Sư phụ làm chủ.”

Sơ Tranh lại đưa mắt về phía Tinh Tuyệt.

Tinh Tuyệt hơi chần chờ, cuối cùng vẫn nói: “Bảo Bảo định đoạt.”

Dạ Nguyệt Lê: “…”

Sơ Tranh ra hiệu Dạ Nguyệt Lê bắt đầu.

Dạ Nguyệt Lê đi lấy công cụ tới, tiêm thuốc tê trước, sau đó cắt rách một ngón tay Tinh Kiều, cẩn thận kéo mạch kim loại dán sát mạch máu ra.

Mấy người tiến lên xem.

Mạch kim loại còn nhỏ hơn mạch máu rất nhiều, bị một tầng màng rất mỏng và mạch máu bao lại với nhau, màu sắc là màu đồng nhạt, còn phản quang.

“…”

“…”

Bầu không khí có chút ngưng trọng, không ai phá vỡ cục diện bế tắc này.

“Khâu vết thương lại trước đi.” Cuối cùng vẫn là Sơ Tranh phá vỡ yên tĩnh.

Dạ Nguyệt Lê khâu vết thương lại cho Tinh Kiều.

Tinh Tuyệt: “Bảo Bảo, em có cảm thấy những mạch kim loại đó hơi giống mạch của người máy không.”

Sơ Tranh cảm thấy có chút giống, nhưng mà…

“Có loại mảnh như vậy sao?”

“Nhưng mà cũng không đúng lắm, mỗi năm thằng bé đều lớn lên, những sợi mạch kia làm sao mà lớn lên theo thằng bé được?”

Tinh Tuyệt cũng nghĩ không thông.

Trong thân thể Tinh Kiều có những vật này, nhưng kiểm tra sức khoẻ hàng năm đều không có vấn đề gì.

Nếu như không phải không kiểm tra được, vậy thì chính là… Có người nói dối.

Địa điểm mà người của Tinh gia kiểm tra đều cố định, bác sĩ cũng là mấy đời đều phục vụ cho Tinh gia.

Tinh Tuyệt bảo Hồ Thạc liên hệ với những bệnh viện khác, đưa Tinh Kiều qua kiểm tra.

Kết quả kiểm tra có thể phát hiện ra những sợi mạch nhỏ trong thân thể Tinh Kiều, nhưng mà… Dị vật trong trái tim thì không kiểm tra được.

Tinh Tuyệt lấy được báo cáo, lập tức phân phó Hồ Thạc đi làm việc: “Bắt bác sĩ Phương lại, đưa đến Vấn Tiên Lộ gặp tôi.”

“Dạ? Vì sao?” Hồ Thạc theo bản năng hỏi lại.

“Bảo anh đi thì anh cứ đi đi.”

“…” Dáng vẻ lạnh lùng vô tình này, cực kỳ giống Tinh tổng tác phong như gió trước khi mất trí nhớ.

Hồ Thạc bị giọng điệu ấy dọa sợ, nhanh chóng dẫn người đi bắt người.

Phương gia mấy đời đều làm việc cho Tinh gia, chuyện là thế nào đây…

Hồ Thạc luôn cảm thấy có một loại dự cảm xấu.

Loại dự cảm này còn xấu hơn cả khi những chuyện khó hiểu khi trước xảy ra.

Hơn nửa đêm bác sĩ Phương bị Hồ Thạc “áp giải” đến Vấn Tiên Lộ.

Lúc này cả con đường chỉ có cửa hàng của Liễu Trọng mở cửa, ánh sáng màu vàng ấm áp từ trong cửa soi sáng ra ngoài.

Có người ngồi trên ghế đẩu bên cạnh cửa ra vào, ôm một con thỏ tai dài, đầu gục xuống từng chút, dường như đang ngủ gà ngủ gật.

Nghe thấy âm thanh, cô bẽ khẽ ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt.

Hồ Thạc dẫn theo bác sĩ Phương xuống xe, cô bé trên ghế đẩu nắm tai con thỏ chỉ vào bên trong cửa: “Bên này, vào đi.”

Hồ Thạc nắm lấy nguyên tắc ít nói chuyện, đi vào theo hướng Mai Cơ chỉ.

Bên trong có rất nhiều người, Hồ Thạc trông thấy Tinh Tuyệt, lập tức kêu một tiếng: “Tiên sinh, bác sĩ Phương đến rồi.”

Bác sĩ Phương khoảng tầm trên dưới 30, bởi vì đi vội, trên người vẫn mặc áo ngủ.

Trên đường tới có lẽ đã chỉnh lý qua, cũng không xốc xếch, rất có khí chất.

Bác sĩ Phương bất động thanh sắc quan sát xung quanh, trong phòng trừ Tinh Tuyệt ra thì còn ba người nữa.

Một người đàn ông sắc mặt tái nhợt giống như bị bệnh, ngồi trên ghế, cầm cây quạt thưởng thức.

Một ông chú râu ria.

Còn có một cô gái, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, trong mắt một mảnh lạnh lùng, không nhìn ra bất kỳ gợn sóng gì.

Tăng thêm bé gái mặc một thân màu hồng bên ngoài nhà khi nãy…

Nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.

Bác sĩ Phương thu tầm mắt lại, nhìn về phía Tinh Tuyệt, lễ phép lại cung kính hỏi: “Tinh tổng, muộn như vậy ngài gọi tôi đến đây là có chuyện gì khẩn cấp sao?”

Tinh Tuyệt: “Kiểm tra sức khoẻ hàng năm của Tinh Kiều đều do anh làm?”

Bác sĩ Phương sững sờ, một lát sau gật đầu: “Vâng.”

Tinh Tuyệt cố ý in tư liệu giấy ra ném qua: “Giải thích đi.”

Bác sĩ Phương bị ném cho một đống tư liệu, luống cuống tay chân nhặt lên lật ra.

Bác sĩ Phương không nhanh không chậm lật hết tất cả tư liệu, trên mặt cũng không thấy bao nhiêu kinh ngạc và kỳ quái.

Nhưng mà bình tĩnh như vậy mới càng kỳ lạ.

Nếu như anh ta không biết gì cả, vậy thì lúc này sẽ có phản ứng giống như những người khác.

Nhưng anh ta không biết mà lại quá bình tĩnh…

Bác sĩ Phương gấp tư liệu lại, cung kính đặt lại trên mặt bàn.

“Tinh Kiều thiếu gia vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn.”

“Tinh tổng muốn tôi giải thích ở đây sao?”

Tinh Tuyệt mặt lạnh lùng: “Ừ.”

Bác sĩ Phương do dự nhìn qua người phía sau.

Liễu Trọng đột nhiên ngáp một cái: “Nha đầu, chú già rồi, không thức đêm cùng mấy đứa được nữa, chú đi ngủ trước đây.”

Dạ Nguyệt Lê cũng đứng dậy, “Tôi đi xem Tinh Kiều một chút.”

Hai người một trước một sau rời đi, bác sĩ Phương ngược lại có chút kỳ quái.

Tinh tổng rõ ràng không có ý tránh bọn họ, sao lại tự đi rồi?

Sơ Tranh không nhúc nhích, chỉ đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn lại không mất khí chất.

Hồ Thạc không biết nên đi hay không đi, cuối cùng bởi vì Tinh Tuyệt không lên tiếng, hắn đành tự tác chủ trương ở lại.

“Tinh tổng có ý kiến gì về sinh vật mô phỏng người không?” Bác sĩ Phương hỏi một câu trước.

Tinh Tuyệt: “Thành quả của khoa học kỹ thuật.”

Chuyện này liên quan gì đến Tinh Kiều?

Sinh vật mô phỏng người mặc dù có nhiệt độ, tim có đập, có máu thịt nhân tạo, nếu không dùng máy móc kiểm tra thì hoàn toàn không nhìn ra điểm khác nhau.

Nhưng Tinh Kiều không giống mà…

Bác sĩ Phương: “Tinh Kiều thiếu gia là sinh vật mô phỏng người.”

Tinh Tuyệt nhíu mày: “Không thể nào.”

“Đúng, cậu ấy không giống như sinh vật mô phỏng người mà chúng ta biết, là bởi vì trong thân thể cậu ấy có vật ngoại lai.”

Vật ngoại lai này đến từ sâu trong vũ trụ.

Nhiều năm thăm dò trên không như vậy, mặc dù không phát hiện được sinh vật như con người, nhưng phát hiện được không ít sinh vật khác.

Bác sĩ Phương nhắc đến Tinh Thần.

Tinh Thần bởi vì thân phận con riêng, mà cũng không được chú ý ở Tinh gia.

Bác sĩ Phương nhận được sự dạy dỗ của cha mình, cho nên trước khi anh ta tiến vào Tinh gia thì cơ hội cũng rất nhiều.

Có đôi khi Tinh Thần bị thương ở bên ngoài, sẽ không nói cho người Tinh gia biết, mà lén tìm anh ta nhờ trị liệu giúp.

Quan hệ của hai người dần dần trở nên thân thiết.

Tinh Thần rời khỏi Tinh gia một khoảng thời gian, bác sĩ Phương không biết hắn đi đâu, lúc trở về thì mang theo một đứa bé lớn tầm 1 tuổi và một người phụ nữ.

Chuyện này Tinh Tuyệt biết.

Ở Tinh gia chuyện hôn nhân rất tự do, cho dù là con riêng, Tinh Thần muốn kết hôn với ai thì có thể kết hôn với người đó.

Cho nên Tinh Thần mang một người phụ nữ và một đứa con trở về, Tinh gia cũng không nói gì, sau khi điều tra rõ ràng thân phận của người phụ nữ không có vấn đề, thì đã rất nhanh bổ sung hôn lễ cho họ.

Đọc truyện chữ Full