TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2578: Năm Tháng Vì Mời (12)

Edit: Sa

===============

ʍôиɠ Trần mang bó Nguyệt Quý kia về cắm.

Sơ Tranh thấy hắn thích như vậy, cách mỗi mấy ngày sẽ tặng hắn một bó.

Lúc đầu ʍôиɠ Trần còn cho là cô ngắt từ cánh đồng hoa, kết quả về sau đi xem, hoa trong đồng vẫn còn nguyên vẹn, không giống bị người trắng trợn bứt đi lắm.

Cũng không biết cô lấy đâu ra.

Có ʍôиɠ Trần chăm sóc, cánh đồng hoa Nguyệt Quý càng tươi tốt, nở ra một mảnh muôn hồng nghìn tía.

Người trong thôn có đôi khi sẽ qua hái hoa.

Nếu như chỉ hái đóa, Sơ Tranh bình thường cũng không nói cái gì, nhưng nếu là tham lam hái nhiều… vậy thì toang.:)

Sơ Tranh nhất định sẽ đến dạy dỗ cho người ta không dám đến cánh đồng hoa bên kia nữa luôn.

Tiếng ‘dữ’ của Sơ Tranh đồn xa, cả chuyện ʍôиɠ Trần ở trong nhà cô cũng không có người dám nghị luận.

Đồng thời, Sơ Tranh livestream cũng đã có ít hiệu quả, lại có người tìm tới cửa muốn hợp tác.

Sơ Tranh không có hứng thú gì với chuyện hợp tác, trực tiếp cự tuyệt.

“Cái này ăn ngon ghê.” ʍôиɠ Trần ôm một túi đặc sản nếm thử.

“Anh thích?”

ʍôиɠ Trần gật đầu: “Mùi vị không tệ.”

Đối phương rất có mắt nhìn, lập tức cùng ʍôиɠ Trần đáp lời, “Đây là đặc sản của chúng tôi, tuyệt đối thuần thiên nhiên, bên ngoài căn bản không có, ngài lại nếm thử cái này xem, đây cũng là đặc sản của chúng tôi.”

“À…”

ʍôиɠ Trần bị đối phương đột nhiên nhiệt tình làm cho có chút luống cuống.

“Anh thích cái nào?”

ʍôиɠ Trần không quá ưa thích những cái khác, hắn chỉ thích ăn món lúc đầu.

Cho nên Sơ Tranh lưu lại thứ ʍôиɠ Trần thích, tỏ vẻ sẽ giúp người ta livestream .

ʍôиɠ Trần tiễn người xong, trở về lại gặp Sơ Tranh đang cầm đồ ăn, một lát sau lại có vẻ rất ghét bỏ buông xuống.

ʍôиɠ Trần đi qua: “Không… Không phải cô đã cự tuyệt sao? Sao lại đáp ứng?”

“Anh không hiểu?”

ʍôиɠ Trần: “…”

ʍôиɠ Trần nuốt một ngụm nước bọt, hắn cảm thấy hình như có hiểu, lại cảm thấy không hiểu bao nhiêu.

“Tôi… Tôi lên lầu thu quần áo.” ʍôиɠ Trần vội chuồn.

Sơ Tranh đi theo hắn lên lầu, chặn người lại trong góc sân thượng, đè hắn dưới thân.

Chân trời đầy hào quang, ánh sáng vàng cam bao trùm mặt đất.

Sau lưng thiếu niên chống lên mặt tường bị hun nóng, con ngươi hơi khép lại, chiếu vào trong mắt là hào quang trải dài vô biên vô tận.

ʍôиɠ Trần ôm quần áo xuống chạy biến, giống như đằng sau có quái vật ăn thịt người không bằng.

Trở lại phòng của mình, ʍôиɠ Trần bỏ quần áo xuống vội quạt gió.

ʍôиɠ Trần không dám ra ngoài, đến tối mới xuống lầu ăn cơm.

Sơ Tranh đang mở gói đồ ăn, mặc dù mỗi ngày đều là đồ không giống nhau, nhưng trong thôn cũng chỉ có những sự lựa chọn như vậy.

“Nếu không, để tôi học nấu cơm nhé?” ʍôиɠ Trần nắm vuốt đũa thăm dò thử hỏi.

“Rồi đốt nhà à?”

“…” Nhớ tới sự việc lần trước, ʍôиɠ Trần không khỏi gục đầu, “Kia là ngoài ý muốn.”

Cho tới bây giờ hắn còn chưa từng thử dùng bếp lửa.

ʍôиɠ Trần còn bổ sung một câu: “Mà lại không có cháy.”

“Tùy anh. Anh muốn làm gì cũng được.”

ʍôиɠ Trần liếc trộm cô một chút: “Vậy ngày mai tôi sẽ bắt đầu học.”

ʍôиɠ Trần nói học là học, đêm đến liền bắt đầu xem video.

Dù sao cũng là học từ công thức của vị đầu bếp cấp bậc tông sư, ʍôиɠ Trần rất có tự tin.

Nhưng là…

Ngày hôm sau dậy, hắn lại phát hiện trong nhà Sơ Tranh cơ bản chẳng có mấy thứ.

Nguyên chủ không làm cơm, Sơ Tranh cũng không làm cơm.

Phòng bếp kia đều chỉ mang tác dụng trang trí.

Cho nên bữa sáng vẫn phải mua ở bên ngoài.

“Chúng ta đi lên trấn mua đồ.” ʍôиɠ Trần ăn sáng xong, lôi kéo Sơ Tranh nói.

“Hử? Trong thôn không phải có chỗ bán đồ sao?”

“Thiếu rất nhiều thứ, phải lên trấn mua.” Trong thôn không có đầy đủ, cơ hội lựa chọn cũng không có, chất lượng còn kém.

Sơ Tranh • không muốn động lắm: “…”

Đương nhiên cuối cùng vẫn phải đi.

Không biết ʍôиɠ Trần tìm đâu ra một cái xe đạp, còn nhất định phải cưỡi xe đạp đi.

Thôn Bạch Hà không cách trấn trêи bao xa, nhưng đi xe đạp cũng cần nửa giờ.

“Anh đèo tôi?” Sơ Tranh biểu thị hoài nghi của mình.

“Ừ.” ʍôиɠ Trần còn rất tự tin, “Trước kia tôi từng đi rồi, đi cũng giỏi lắm đó.”

Sơ Tranh: “…”

Sơ Tranh: “Nếu không để tôi đèo?” Đại lão mà ngồi đằng sau thì còn ra gì?!

Biểu tình ʍôиɠ Trần biến hóa, rì rì nói: “Tôi… tôi đèo được thật mà.”

Vừa rồi chỉ là hắn đột nhiên không có tự tin.

Nhìn thiếu niên bỗng hơi sa sút.

Sơ Tranh hít một hơi, ngồi ra sau, một tay vòng lấy eo thiếu niên: “Được rồi, đi thôi.”

Đừng lộ ra vẻ mặt như thế, không cô không muốn đi nữa đâu!!

Muốn làm gì ấy à?

Muốn ở nhà ‘ức hϊế͙p͙’ hắn.

Mặt mày ʍôиɠ Trần lộ ra ý cười, đạp xe ra ngoài, gió từ trêи người bọn họ lướt qua, mang theo cảm giác mát mẻ.

“Anh lấy xe này ở đâu ra.”

“Mượn.”

“Hỏi ai mượn?”

“Quỳ Quỳ.”

“Về sau muốn gì thì hỏi tôi, không cho phép hỏi người khác.”

“…”

Sơ Tranh không nghe thấy ʍôиɠ Trần trả lời, nhéo bên hông hắn một cái: “Có nghe thấy không?”

ʍôиɠ Trần lệch tay lái, vội vàng ổn định: “Cô… Cô đừng sờ.”

“Đừng sờ chỗ nào?”

“… Eo.” ʍôиɠ Trần nói: “Rất buồn.”

Tay Sơ Tranh vẫn không dịch đi, hỏi hắn: “Anh nghe thấy lời tôi nói chưa?”

“Nghe rồi mà.”

“Ngoan.” Lúc này Sơ Tranh mới đưa tay đi, ánh mắt lại rơi bên hông thiếu niên nhìn một lúc lâu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mua các thứ cần thiết trêи trấn xong, họ cũng thuận tiện ăn luôn cơm trưa.

Nhà hàng trêи trấn cũng không sạch sẽ lắm, chỉ có thể tìm một cái sạch tương đối.

Thực đơn cũng chính là một trang giấy hơi mỏng, Sơ Tranh để ʍôиɠ Trần chọn.

ʍôиɠ Trần vừa nhìn xem có món gì, vừa hỏi Sơ Tranh: “Cô không muốn ăn sao?”

Sơ Tranh: “Không có thứ tôi muốn ăn.”

ʍôиɠ Trần: “Vậy chúng ta đổi hàng khác.” Hắn vừa nói vừa đặt thực đơn xuống.

“Đổi cũng không có.”

“???”

Sơ Tranh đưa tay điểm trêи mu bàn tay hắn một cái, ý vị không rõ nhìn hắn.

ʍôиɠ Trần một hồi lâu mới phản ứng được, vội dịch tay mình đi, không để ý tới Sơ Tranh, tự mình chọn đồ ăn.

Sơ Tranh không có khẩu vị gì, dù sao ý nghĩ của cô là ngồi điều hoà, ôm vật nhỏ, thảnh thơi nằm chảy thây chứ không phải ngồi ở đây.

ʍôиɠ Trần mấy lần ngắm cô, thấy cô không ăn lãi bỗng có chút xoắn xuýt.

Lúc này trong tiệm không nhiều khách lắm, cũng không ai chú ý bọn họ bên này.

ʍôиɠ Trần thở một hơi, nhanh chóng tiến tới hôn Sơ Tranh một cái, sau đó lại giả bộ bình tĩnh gắp thức ăn cho cô.

Sơ Tranh: “???”

Không phải? Anh đang ăn cơ mà, sao lại hôn tôi hả?

Cũng may Sơ Tranh không nói ra, chỉ nhìn ʍôиɠ Trần một chút, sợ hắn lại làm gì nữa, cô bèn vội cúi đầu ăn cơm.

Trêи đường trở về trời đột nhiên đổ mưa, hai người đội mưa về, cả hai đều ướt sũng.

Sơ Tranh vẫn còn duy trì khí chất đại lão.

ʍôиɠ Trần: “Thật xin lỗi, nếu như không phải tôi cứ đòi đạp xe, cũng sẽ không…”

Sơ Tranh đuổi người lên lầu: “Đi lên tắm đi.”

ʍôиɠ Trần rất áy náy, tắm sạch xong, xuống dưới nấu canh gừng đưa cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh thì chẳng sao, nhưng ʍôиɠ Trần đến đêm lại đổ bệnh.

Chính ʍôиɠ Trần ban đêm đẩy cửa vào lay tỉnh cô, nói có thể hắn bị ốm mất rồi.

Sơ Tranh thử sờ trán, quả nhiên đã hơi nóng.

Có thể do đã dính mưa, lại ngồi điều hoà nên mới thế.

Sơ Tranh nhét người vào trong chăn, tìm thuốc đút cho hắn uống.

==================

03.01.2020

Đọc truyện chữ Full