TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2589: Bờ Sông Vong Xuyên (5)

Edit: Bé Mia~ –

Beta: Sa

=============

“Ngươi tỉnh rồi?”

Sơ Tranh đi ra từ trong bụi hoa, xung quanh cô tử điệp bay lượn thầm chui vào trong y phục.

“Ưm…” Hắn dừng lại một chút, “Ta nhớ ra tên ta là gì rồi.”

“Ồ.” Sơ Tranh không cảm thấy hứng thú chút nào, mấy giây sau mới chậm rãi hỏi: “Ngươi tên gì.”

“Bồng Vũ.”

Sơ Tranh gật đầu, “Còn nhớ ra cái gì nữa không?”

Bồng Vũ lắc đầu, “Không.”

Hắn chỉ nhớ ra tên mình hẳn là như vậy.

“Tại sao ta lại ở đây?” Hắn nhớ lúc trước không phải ở đây.

“Ta mang ngươi qua đây.” Sơ Tranh đi về phía Tiểu Lâu, “Bên kia không an toàn.”

Bồng Vũ nhìn biển hoa một chút, quay người theo cô trở về, “Ngươi ở đây?”

“Ừ.”

“Xung quanh đây chỉ có ngươi sao?” Vừa rồi hắn nhìn qua, xung quanh trừ hoa Bỉ Ngạn, cũng chỉ có một tòa Tiểu Lâu này.

“Ừ.”

Bồng Vũ có rất nhiều nghi vấn, Sơ Tranh thỉnh thoảng mới đáp một câu.

Bồng Vũ muốn biết tại sao mình lại bị đuổi bắt, tại sao lại xuất hiện ở nhà trọ đó.

Nhưng đây đều là những thứ Sơ Tranh không cách nào trả lời nổi.

“Ta chỉ là nhặt được ngươi mà thôi, chuyện khác ta không biết, ngươi hỏi ta cũng vô dụng.”

Bồng Vũ: “Vậy sao…”

Bồng Vũ không có được đáp án mình muốn, liền ngồi ở một bên đến xuất thần.

Lúc đầu Sơ Tranh không chú ý, đến khi cô phát hiện, Bồng Vũ trông đã rất suy yếu rồi.

“Ngươi sao thế?”

“Không biết…” Thanh âm Bồng Vũ yếu ớt, “Cảm giác… Cảm giác rất nóng, lại cảm thấy rất lạnh.”

Bồng Vũ hiện tại chính là cảm giác bị băng hỏa thay phiên nhau tra tấn.

Sơ Tranh: “…”

Hẳn là do nước Vong Xuyên gây ra.

Bản thân Bồng Vũ đã bị thương, lại bị nước Vong Xuyên làm cho…

Sơ Tranh đã hơi muốn lột lông hồ ly rồi.

Nhưng còn nước Vong Xuyên…

“Trước tiên ngươi cứ nằm xuống đi đã, để ta suy nghĩ biện pháp một chút.” Sơ Tranh thu xếp cho Bồng Vũ lên trêи lầu.

Bồng Vũ cứ mê mê man man, không biết có nghe thấy lời Sơ Tranh nói không.

Sơ Tranh tìm tư liệu liên quan tới sông Vong Xuyên trong mấy thứ nguyên chủ cất giữ.

Linh thể bị nước Vong Xuyên ăn mòn, muốn khôi phục lại phải dùng nước suối U Minh.

Nước suối U Minh…

“Tranh tỷ tỷ, Tranh tỷ tỷ.” Tuyết Hồ xông vào, kêu la, “Tranh tỷ tỷ, xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Chuyện lớn gì?” Sơ Tranh xem thường, tiếp tục tra tư liệu về nước suối U Minh, “Có người gây chuyện?”

“Không phải không phải.” Tuyết Hồ hóa thành hình người, “Tầng tám Địa Ngục bị phá mở, ác linh bị giam giữ bên trong đều chạy ra ngoài rồi.”

Đáy lòng Sơ Tranh hơi kinh ngạc: “Vượt ngục?”

“Vượt ngục?” Tuyết Hồ suy nghĩ một chút, “Chắc là vậy a?”

Mười tám tầng Địa Ngục, không thể lấy số tầng phân chia thực lực, trong mỗi một tầng đều giam giữ ác linh có mạnh có yếu.

Tầng thứ tám đột nhiên bị phá ra, những ác linh bị giam giữ bên trong vừa vượt ngục kia hiện đang làm loạn khắp nơi.

Về phần làm sao vượt ngục thì hiện tại còn chưa biết, tất cả mọi người chỉ đang vội vàng bắt bọn chúng.

“Bên kia bảo chúng ta đi hỗ trợ.”

“Ta còn phải quản cả chuyện bắt quỷ?” Mà ta còn có cả nhiệm vụ này sao?

“Số lượng nhiều lắm, tất cả mọi người đều phải hỗ trợ bắt.” Tuyết Hồ nhăn khuôn mặt nhỏ, “Không còn cách nào khác.”

Những ác linh này ở trong Địa phủ còn tốt, nếu để cho bọn nó nghĩ biện pháp chạy lên phía trêи gây sóng gió, vậy thì đến lúc đó trách nhiệm này không ai gánh nổi.

Cho nên hiện tại mặc kệ ngươi làm gì, đều phải tham dự hành động đuổi bắt lần này, góp một phần sức lực cho hòa bình của Địa phủ.

“Không rảnh, không đi.” Cô còn phải tìm nước suối U Minh, nào có thời gian đi bắt quỷ.

“Nhưng Tranh tỷ tỷ, lỡ như những ác linh kia chạy đến chỗ chúng ta bên này thì làm sao bây giờ?”

Hiện tại không đồng tâm hiệp lực bắt toàn bộ ác linh về, mặc cho ác linh tán loạn, người không may vẫn là bọn họ đấy.

“Ta…”

Sơ Tranh ngừng lại, đầu ngón tay chỉ vào một hàng chữ, một lát sau khép lại quyển sách cũ nát, đổi chủ ý, “Đi xem một chút.”

Bên ngoài đã loạn thành một đống, ác linh bay vèo vèo khắp nơi, đằng sau là nhóm quỷ sai đuổi bắt.

Sơ Tranh đi về phía mười tám tầng Địa Ngục bên kia.

“Tranh tỷ tỷ, không phải chúng ta đi bắt ác linh sao?”

“Ta có nói thế à?”

“…” Tuyết Hồ chớp chớp mắt, “Tỷ không phải nói…”

Sơ Tranh: “Ta nói đi xem một chút, chứ không nói muốn bắt ác linh.”

“…”

Hình như đúng là nàng nói vậy thật.

Cổng mười tám tầng Địa Ngục lúc này có trọng binh trấn giữ, không ít ác linh bị bắt trở lại, đang bị đưa vào bên trong.

Sơ Tranh đứng bên ngoài nhìn một hồi, lại đi qua phía bên kia.

“Sơ Tranh đại nhân.”

“Sơ Tranh đại nhân…”

Tiểu lâu la bên ngoài chỉ hành lễ, cũng không ngăn lại.

Tới gần bên trong, có Quỷ tướng chủ trì ngăn cô lại: “Ngài tới đây làm gì?”

“Đi xuống xem một chút.”

Quỷ tướng không hiểu: “Sơ Tranh đại nhân, ngài muốn vào xem cái gì?”

Sơ Tranh đứng chắp tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Những ác linh kia sao chạy ra được?”

Quỷ tướng hơi chần chờ: “Điều này… Vẫn đang tra.”

Sơ Tranh: “Ta muốn đi xuống xem một chút, có vấn đề gì không?”

“…”

Quỷ tướng không nhận được thông báo không cho loại cấp bậc Đại nhân như Sơ Tranh xuống dưới, cho nên Quỷ tướng cũng không tiện ngăn cản.

“Đại nhân, ngài cẩn thận chút, bên trong tầng tám còn rất loạn, có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

“Ừ.”

Sơ Tranh dẫn theo theo Tuyết Hồ đi vào trong.

Mười tám tầng Địa Ngục cũng không phải là từ trêи cao đi xuống, mà là mười tám tấm cửa đá lớn màu đen.

Trêи cửa đá khắc họa những hình ảnh khác nhau, từng cái tương ứng với mỗi một tầng.

Lúc này chỉ có cửa tầng thứ tám mở ra, có người trấn giữ, bên trong mơ hồ truyền đến đủ loại tiếng gào thét.

“Tranh tỷ tỷ, chúng ta đến tới nơi này làm gì vậy?” Tuyết Hồ túm chặt lấy áo Sơ Tranh như một vật trang sức.

“Tìm nước suối U Minh.”

“Tìm U Minh… Tìm cái gì ạ?” Tuyết Hồ không tự chủ được cao giọng, hoài nghi là mình vừa nghe lầm.

“Nước suối U Minh.”

“…”

Tuyết Hồ đã từng nghe qua kiến giải liên quan tới nước suối U Minh.

Nghe nói trêи ngọn núi cao trong tầng thứ tám Địa Ngục, có một hồ suối nước.

Nhưng chỗ kia không ai có thể lên trêи lấy được.

Tuyết Hồ: “Tranh tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Mặt Sơ Tranh lạnh lùng, “Trách ta nữa? Ai bảo ngươi nhét hắn vào trong nước Vong Xuyên hả?”

“…”

Trong tình huống bình thường thì sẽ không có việc gì mà.

Là Tuyết Hồ đã quên lúc ấy hắn đang bị thương…

“Tranh tỷ tỷ, tỷ suy nghĩ một chút, rất nguy hiểm đó.” Tuyết Hồ nắm lấy áo Sơ Tranh, không cho cô đi lên phía trước, “Người kia lại không có quan hệ gì với tỷ, sao tỷ lại phải làm những việc này vì hắn.”

“…”

Không quan hệ với ta thì tốt quá.

Tiểu yêu tinh phiền phức, vừa đến đã tìm phiền toái cho cô.

Sơ Tranh: “Ngươi chờ ta ở bên ngoài.”

“Nhưng…”

Sơ Tranh tách Tuyết Hồ ra, nhanh chân đi về tầng thứ tám Địa Ngục.

Thủ vệ Quỷ tướng nghe Sơ Tranh nói muốn đi vào cũng hơi kinh ngạc.

Bọn họ chỉ cần giải ác linh từ cổng vào trong là xong chuyện, ai không có việc gì lại vào trong làm gì?

“Sơ Tranh đại nhân, ngài chắc chắn không?”

“Chắc chắn.”

Hai tên Quỷ tướng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Một người trong hai tên Quỷ tướng sợ hãi: “Vậy nếu ngài xảy ra chuyện gì cũng đừng trách chúng ta nha.”

“Ừ.”

Sơ Tranh đáp ứng, hai tên Quỷ tướng mới cho Sơ Tranh đi vào.

Sơ Tranh vừa bước qua cánh cửa kia liền cảm thấy lạnh cả người, có cỗ hàn khí từ bên trong gào thét nhào ra, đập vào người, như bị một khối băng nện tới, vừa đau vừa lạnh.

Đọc truyện chữ Full