TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2613: Tinh hỏa liệu nguyên (11)

Edit: Kim Hoàng (#bé tập sự)

Beta: Sa Nhi

==============

“Muộn như vậy cậu đi đâu mới về?” Sơ Tranh nhìn cậu hỏi.

“Bệnh viện.”

“Bị ốm?”

Thẩm Liệu lắc đầu, “Không phải tôi.”

“Ồ.” Không phải Thẩm Liệu, Sơ Tranh liền không cần quan tâm, “Không sao, đi vào đi.”

“…”

Cho nên cô tới để làm gì?

Thẩm Liệu trở lại phòng của mình, cũng không suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này.

Cậu tới mở rèm cửa sổ, nhìn qua biệt thự cách vách.

Ngôi biệt thự kia vẫn bật đèn sáng trưng như tỏa ra hơi ấm trong đêm tối

Tạ Mục bị bệnh, nằm viện liên tiếp mấy ngày không đến trường, không có Tiểu bá vương Tạ Mục ở đây, các bạn học đều cảm thấy thời gian này trôi qua rất tự do thoải mái.

Thẩm Liệu có đến bệnh viện một lần, nhưng đáng tiếc còn chưa vào thì đã bị Tạ Mục đuổi đi.

Về sau Thẩm Liệu cũng không quay lại nữa.

Tạ Mục khỏi bệnh, tới trường học thì đã là một tuần sau.

Thẩm Liệu không biết Tạ Mục đã xuất viện, cậu tới trường học mới nhìn thấy người.

“Cặp tôi đâu?” Thẩm Liệu vẫn là dáng vẻ vênh vang đắc ý như cũ.

“Tôi không biết cậu hôm nay đến trường học…” Thẩm Liệu thấp giọng trả lời.

Thẩm Liệu trực tiếp đưa cặp của mình cho Tạ Mục, “Cậu cứ dùng của tôi trước đi.”

“…”. TruyenHD

Thẩm Liệu tay không trở lại trêи chỗ ngồi của mình, cậu nhìn sang vị trí của Sơ Tranh một chút.

Cô còn chưa tới.

Sơ Tranh với Đỗ Nhược cùng nhau đi vào phòng học, Sơ Tranh đi ngang qua Thẩm Liệu, ném cho cậu một hộp sữa.

Động tác của cô rất nhanh, không ai trông thấy, ngay cả Đỗ Nhược ở bên cạnh cũng không phát hiện ra.

Thẩm Liệu: “…”

Thẩm Liệu tay cầm hộp sữa vuốt vuốt, đưa qua đưa lại, đổi tới đổi lui.

“Oa, Tạ Mục đến lớp kìa.” Đỗ Nhược thấy Tạ Mục ở bàn trêи, nhỏ giọng cùng Sơ Tranh nói: “Lần này cậu ta lại xin phép nghỉ lâu như vậy, đúng là hiếm có.”

Sơ Tranh nhìn về phía Tạ Mục một chút.

Lần này mới chỉ là một giáo huấn nhỏ mà thôi.

Vật nhỏ nhà cô sao có thể để người khác bắt nạt.

Nhất định phải trả đủ!

Nhìn Tạ Mục tinh thần không được tốt lắm, phần lớn thời gian đều nằm sấp trêи bàn.

“Thẩm Liệu, sách cậu đâu?” Thầy giáo giảng bài được một nửa, đột nhiên gọi.

Thẩm Liệu từ chỗ ngồi đứng lên, “Em quên mang theo.”

Thầy giáo trong nháy mắt đen mặt, “Sách cũng quên mang theo, sao cậu không quên chính mình luôn đi? Ra sau đứng!”

Buổi sáng Sơ Tranh đã nhìn thấy Thẩm Liệu ra cửa.

Rõ ràng lúc ấy cậu có mang theo cặp.

Sơ Tranh quét mắt một vòng nhìn bạn học chung quanh, có một số ánh mắt rơi trêи người Tạ Mục, đặc biệt là đám nữ sinh, như muốn nói lại không dám nói.

Sơ Tranh nhìn về phía trước, cặp trong bàn của Tạ Mục rõ ràng là của Thẩm Liệu.

Cặp của Tạ Mục với Thẩm Liệu giống nhau, nhưng màu sắc thì lại khác nhau.

“Thầy giáo.” Sơ Tranh đứng dậy.

Thầy giáo lần theo âm thanh nhìn qua, giọng điệu hòa ái không ít: “Bạn học Sơ Tranh có chuyện gì?”

“Cặp của bạn học Thẩm Liệu đang ở chỗ Tạ Mục. “

Thầy giáo: “…”

Tạ Mục: “…”

Trong phòng học chợt yên lặng đến kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Tạ Mục quay đầu nhìn Sơ Tranh, ánh mắt có chút phẫn nộ, tràn ngập trách cứ ‘Ai mượn cô xen vào chuyện của người khác ‘.

Lời nói là Sơ Tranh nói, thầy giáo đành phải từ trêи bục giảng đi xuống, rút ra từ trong bàn của Tạ Mục một quyển sách, lật đến trang tên sách.

Hai chữ Thẩm Liệu được viết ngay ngắn rất đẹp.

Thầy giáo nhìn Sơ Tranh, đặt sách lên trêи bàn: “Tạ Mục, sao cậu lại cầm cặp của Thẩm Liệu?”

“…”

Tạ Mục nhìn sang phía Thẩm Liệu.

Thẩm Liệu theo bản năng muốn mở miệng.

Nhưng Sơ Tranh đã lên tiếng trước: “Người không mang cặp chính là Tạ Mục, muốn đứng cũng phải là Tạ Mục đứng, thầy giáo, em nói vậy cũng không có gì sai chứ?”

Thầy giáo: “…”

Tạ Mục đứng sau phòng học, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Sơ Tranh.

Cô gái này là đang cố ý nhắm vào cậu sao?

Lần trước cũng như thế, lần này vẫn vậy…

Tạ Mục nghĩ trừ ngày đầu cô mới tới thì mình cũng không có làm gì đắc tội với cô, về sau thì nước giếng không phạm nước sông, cũng không có gì với nhau nữa.

Tại sao cô lại nhìn mình không vừa mắt chứ?

“Anh Mục.”

Tan học, đám anh em thường xuyên chơi bời với Tạ Mục lập tức chạy tới bưng bê rót nước, dỗ dành dỗ dành.

Tạ Mục đẩy những người kia ra, khí thế hung hăng rời khỏi phòng học.

Tạ Mục vừa đi, phòng học lập tức sôi nổi cả lên.

“Bạn học Sơ Tranh, cậu thật lợi hại!” Các nữ sinh dồn dập vây đến bên chỗ Đỗ Nhược, nhưng lời nói lại là nói với Sơ Tranh.

“Tớ chưa từng thấy Tạ Mục phải ăn quả đắng như thế bao giờ, ha ha ha ha, đáng đời hắn!”

“Bạn học Sơ Tranh, sau này cậu chính là thần tượng của tôi.”

Sơ Tranh: “…”

Cũng không muốn.

Đám nữ sinh cứ ríu rít không ngừng.

Bên phía nam sinh bên kia yên tĩnh không ít, nhóm người lấy Phương Dực cầm đầu cũng đang nhìn qua Sơ Tranh bên này.

Phương Dực cảm thấy may là ngày đó mình không có làm gì quá đáng với Thẩm Liệu.

Bằng không thì hiện tại tiết mục hạ màn của Tạ Mục, khả năng chính là kết cục của hắn.

Đoán chừng tên ngu xuẩn Tạ Mục kia, hiện tại còn không biết tại sao mình lại bị để mắt tới.

Chậc chậc chậc…

Màn kịch này hắn ta cũng rất thích xem nha.

Tạ Mục quả thực không biết, hắn chỉ cho là Sơ Tranh nhìn mình không vừa mắt, chứ cũng không nghĩ đến Thẩm Liệu.

“Mục thiếu, đây là tư liệu ngài muốn.”

Tạ Mục cầm tư liệu kết quả điều tra Sơ Tranh mà lúc trước từng cho người đi tra.

Hắn ngược lại muốn xem xem đây là yêu ma quỷ quái gì mà phách lối như vậy!

10 phút sau, Tạ Mục nhét lại tư liệu vào trong túi văn kiện.

Tạ Mục cảm thấy vị trí Tiểu bá vương của mình có khi không giữ được mất.

Trường học nhiều người sợ hắn như vậy, chủ yếu nhất chính là vì gia thế của hắn.

Thế nhưng so với người kia…

Tạ gia đã tính là cái gì?

Tạ Mục nghĩ mãi mà không rõ, loại người này vì sao lại tới cái trường này?

Hiện tại vấn đề quan trọng là, tại sao cô ta lại nhắm vào mình?

Bởi vì lúc trước có từng có hai lần xung đột sao?

Chuyện xung đột này, hắn thấy cũng đâu có gì.

Nhẽ cô nhỏ mọn thế sao?

Thẩm Liệu buổi chiều tan học nhưng không nhìn thấy Tạ Mục, cậu một mình tự về nhà.

Kết quả vừa đi chưa bao lâu đã gặp phải mấy người, túm cậu lại lôi vào trong ngõ nhỏ gần đó.

Thẩm Liệu bị đẩy vào trong góc, cậu nhíu mày nhìn mấy người này: “Các cậu muốn làm gì?”

Một người trong đó nhíu mày hỏi: “Mày là Thẩm Liệu?”

“… Phải.” cậu không biết những người này.

“Vậy không sai rồi, bọn tao đến tìm mày đấy.”

“…”

Sơ Tranh đi được một nửa, đột nhiên lại kêu quản gia quay xe trở lại.

“Tiểu thư, làm gì vậy?” Quản gia không hiểu chuyện gì.

“Tìm Thẩm Liệu.”

“Thẩm thiếu gia cũng đã về nhà.” Quản gia nói: “Tôi nhìn thấy cậu ta đã đi ra cổng trường.”

“Không có.”

“Cái gì?”

Sơ Tranh lười giải thích, bảo lái xe dựa theo vị trí cô chỉ lái đi.

Xe vừa ngừng lại, Sơ Tranh đã nhảy xuống xe chạy vào trong ngõ nhỏ, quản gia ôi một tiếng, mau chóng đuổi theo cô vào.

Cô vừa chạy vào không bao lâu đã nhìn thấy người.

Thẩm Liệu ngồi xổm trêи mặt đất, đang nhặt sách vào trong cặp, đưa lưng về phía Sơ Tranh, cũng không thể thấy rõ dáng vẻ của cậu.

Thẩm Liệu đã cất toàn bộ sách vào trong cặp, vẫn có một quyển cách cậu hơi xa, cậu bèn đưa tay tới nhặt.

Ngón tay vừa đụng phải, quyển sách kia đã bị cầm lên.

Thẩm Liệu ngẩng đầu, thiếu nữ khom người cầm trong tay quyển sách kia, ánh mắt chỉ bình tĩnh nhìn cậu.

Thẩm Liệu theo bản năng vội né tránh ánh mắt cô.

“Làm sao vậy?” Sơ Tranh kéo người dậy, ấn lên bức tường bên cạnh, “Ai bắt nạt cậu?”

Thẩm Liệu tránh đi vấn đề này: “Tại sao cậu lại ở đây?”

Sơ Tranh: “Tôi mà không ở đây, cậu bị người ta bắt nạt tôi cũng không biết.”

Đọc truyện chữ Full