TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2630: Quà tặng vận mệnh (6)

Edit: Q.A –

Beta: Sa Nhi

=====================

Trong phòng bệnh lộn xộn, trêи tường bị vẽ cực kỳ kinh khủng, cứ để Hạ Cừu tiếp tục ở chỗ này kiểu gì cũng xảy ra chuyện.

Sơ Tranh đưa Hạ Cừu đến văn phòng nghỉ ngơi một thời gian.

Bác sĩ trực ban không quá đồng ý, “Có phòng bệnh khác sạch sẽ, bác sĩ Sơ, cô làm như vậy không ổn…”

“Xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Thế nhưng…”

“Tôi tự biết điều.”

“…”

Bác sĩ trực ban không khuyên được, lắc đầu rời đi.

Không gian để nghỉ ngơi ở giữa không lớn, giường cũng rất cứng.

Hạ Cừu ngủ vài phút đã tỉnh.

Hoàn cảnh xa lạ khiến thần kinh Hạ Cừu hoảng hốt, thiếu chút nữa đã lăn từ trêи giường xuống.

Sơ Tranh ở bên cạnh vội đỡ được hắn, “Cẩn thận.”

Nghe thấy giọng noi quen thuộc, Hạ Cừu theo bản năng bám chặt cô.

“Không sao rồi, đây là phòng nghỉ của em.” Sơ Tranh xoa xoa lưng hắn an ủi, “Em ở đây, rất an toàn.”

Hạ Cừu dựa vào ngực cô giống một con chó con gặp chuyện sợ hãi.

Sơ Tranh trấn an một hồi lâu Hạ Cừu mới thả lỏng ra, nép vào người cô, đưa mắt nhìn xung quanh.

Sơ Tranh muốn để hắn nằm xuống, dường như Hạ Cừu không chịu.

Cuối cùng Sơ Tranh không có cách nào, đành nằm xuống cạnh hắn.

Hạ Cừu ngược lại không bài xích, thậm chí chủ động dựa vào cô, coi cô thành người để mình tín nhiệm duy nhất trong không gian xa lạ này.

“Không sao rồi.”

Sơ Tranh thấp giọng trấn an.

Phòng nghỉ giường quá nhỏ, hai người cùng ngủ căn bản chính là tra tấn.

Nếu không phải Hạ Cừu toàn bộ quá trình đều nép vào cô, cô tuyệt đối sẽ không nằm.

Hạ Cừu về sau cũng không ngủ được bao lâu, phần lớn thời gian đều tỉnh, thỉnh thoảng ngủ cứ vài phút lại sẽ lập tức bừng tỉnh.

Hạ Cừu nhích tới nhích lui y như chó con, nơi này cọ một chút, nơi kia ngửi ngử một tíi, Sơ Tranh thì càng ngủ không được.

Vất vả lắm mới nhịn đến rạng sáng, Sơ Tranh thở phào.

Sơ Tranh đứng lên trước, Hạ Cừu còn nằm, giơ tay trái được băng bó kĩ lên nhìn.

Sơ Tranh sửa sang đơn giản, kéo ghế qua ngồi bên cạnh giường.

“Chúng ta tâm sự.”

Vẻ mặt Hạ Cừu không khỏi toát ra nét kháng cự.

Nhưng cuối cùng không biết vì sao lại gật đầu.

Sơ Tranh biết hắn không nói, cầm giấy bút tới.

“Anh muốn trả lời thì viết trêи giấy, được không?”

Hạ Cừu gật đầu.

“Đêm qua, vì sao không ngủ được?”

Hạ Cừu dùng đầu bút vẽ vòng tròn vào chỗ trống, một vòng lại một vòng, hồi lâu vẫn không trả lời câu hỏi của Sơ Tranh.

Sơ Tranh đợi mấy phút, chuẩn bị hỏi một câu khác, Hạ Cừu đột nhiên dừng động tác vẽ vòng tròn lại, bắt đầu viết chữ.

—— mơ

“Thấy ác mộng?”

—— máu

“Chẳng qua chỉ là mơ, không phải thực, anh không cần sợ hãi.”

Hạ Cừu cúi thấp đầu, tiếp tục viết chữ.

—— thi thể

—— hắn sẽ giết tôi

Hạ Cừu viết xong ném bút đi, nhào vào Sơ Tranh ôm lấy cổ cô như đứa trẻ nhỏ.

Sơ Tranh ôm Hạ Cừu, nhìn về phía tờ giấy rơi trêи mặt đất kia.

—— hắn sẽ giết tôi.

Sơ Tranh bỏ ra nửa giờ dỗ dành Hạ Cừu, để hắn có thể tiếp tục viết chữ.

“Ai muốn giết anh?”

Hạ Cừu hai tay nắm bút, siết qua siết lại, có vẻ hơi lo lắng.

“Có tôi ở đây, không ai có thể làm hại anh, anh nói cho tôi biết, là ai muốn làm hại anh?”

Hạ Cừu ôm đầu gối, không chịu viết tiếp.

Sơ Tranh ôm lấy người, lấy bút từ trong tay hắn, cầm tay bị thương của Hạ Cừu không cho hắn dùng sức.

“Không muốn nói thì không nói.” Sơ Tranh hôn một cái lên trán hắn.

Hạ Cừu ngửa đầu nhìn cô.

Sơ Tranh tưởng hắn đang nhìn mình xác nhận xem sao, cho nên còn nói một lần: “Tôi không hỏi nữa.”

Nhưng Hạ Cừu vẫn nhìn cô.

Sơ Tranh hơi bối rối.

Cho đến khi Hạ Cừu dùng đầu ngón tay khẽ gõ lên môi, cánh môi khẽ nhếch, không phát ra âm thanh, nhưng khẩu hình rất dễ hiểu.

Hắn nói chính là —— muốn.

Hạ Cừu mặc dù thỉnh thoảng biểu hiện giống đứa bé, nhưng hắn cũng là một người trưởng thành.

Sơ Tranh khẽ nheo mắt.

Cốc cốc ——

“Bác sĩ Sơ, cô ở đâu vậy?”

Âm thanh phòng làm việc bên ngoài cách hai cánh cửa có vẻ hơi ngột ngạt.

Trong phòng nghỉ, Hạ Cừu dựa vào Sơ Tranh giống cá chết chìm, chỉ biết túm thật chặt quần áo cô.

Làn da Hạ Cừu vốn trắng, lúc này nhiễm lên màu ửng đỏ, trong trắng lộ ra hồng, giống như có thể trông thấy mạch máu dưới làn da.

Sơ Tranh vuốt vuốt đầu hắn, “Em đi ra xem một chút, anh có thể đợi ở đây chứ?”

Hạ Cừu gật đầu, biểu thị mình có thể.

Sơ Tranh không quá yên tâm, ra ngoài nói chuyện xong rất nhanh liền trở về.

Hạ Cừu ngồi ở bên giường, trong tay là tờ giấy trước đó rơi xuống đất.

Phía trêи có nhiều hơn từ.

—— búp bê, bí mật, không thể nói.

“…”

Cô mẹ nó có biết gì đâu!

Sơ Tranh buồn đến thúi ruột, nhưng vẫn phải đi đoán xem Hạ Cừu có ý tứ gì, từng chút từng chút xác nhận với hắn.

Hạ Cừu đêm qua gặp ác mộng, hắn mơ thấy con búp bê.

Con búp bê kia chắc là hình ảnh thay thế ai, cho nên Hạ Cừu rất sợ hãi…

Mà hắn còn đã thề giữ bí mật cẩn thận với ai, nên không thể nói cho người khác biết.

“…”

Cô hiện tại vẫn là “người khác”.

Được lắm.

Sơ • người khác • Tranh mang bữa sáng vào cho Hạ Cừu, ngồi ăn cùng hắn.

Đến giữa trưa lại dẫn Hạ Cừu đến phòng bệnh 310.

Phòng bệnh bố trí giống 309 y như đúc, nhưng Hạ Cừu vẫn nhìn ra khác biệt.

Hắn đứng tại cửa ra vào không chịu đi vào.

“Chúng ta ở đây tạm vài ngày, chờ bên kia chuẩn bị xong mọi thứ sẽ trở về.”

Hạ Cừu bám lấy khung cửa, lắc đầu không chịu.

Sơ Tranh: “…”

Đánh ngất xỉu ném vào liệu hắn có làm loạn không?

Đáp án là —— sẽ.

Thiên Ngự Cẩm Hoa.

Nguyên chủ có một căn nhà ở đây, nhưng vì bệnh viện cung cấp ký túc xá tương đối thoải mái, cho nên cô rất ít khi trở về.

Sau khi Sơ Tranh đến, Hạ Cừu ;lại ở nơi đó, thành ra cô cũng chưa từng về đây.

Sơ Tranh dùng mật mã mở cửa, Hạ Cừu đứng bên cạnh cô quan sát bốn phía.

Có mùi nhà đã lâu ngày không có người ở.

Sơ Tranh đưa dép lê cho Hạ Cừu đổi.

Hạ Cừu nhìn chằm chằm dép lê, đột nhiên nhét giày vào trong tủ giày.

Sơ Tranh: “…”

Tốt xấu gì cũng đã tiếp xúc lâu như vậy, đối với những hành vi này của Hạ Cừu cô cơ bản vẫn có thể hiểu được.

“Không thích?”

Hạ Cừu gật đầu.

“Thế nhưng trong nhà chỉ có cái này, không thì anh không cần đi nữa.” Sơ Tranh nói: “Chờ một lát sẽ đi mua.”

Hạ Cừu mím môi không nói, cũng không có quá nhiều biểu cảm, nhưng lại khiến cho người ta thấy thương hại hắn.

Sơ Tranh hít sâu một hơi, “Hiện tại đi mua!”

Có một siêu thị sinh hoạt bên ngoài khu nhà, Sơ Tranh mang Hạ Cừu đi mua dép lê, thuận tiện mua một vài vật dụng khác.

Hạ Cừu muốn tự chọn dép lê, nhưng đi đi lại lại hai vòng trước quầy trưng bày vẫn chưa chọn được đôi nào vừa ý.

Sơ Tranh: “Muốn cái nào?”

Hạ Cừu đưa tay bắt đầu chỉ, từ hàng thứ nhất chỉ đến hàng cuối cùng, chỉ xong nhìn Sơ Tranh một chút, ngoan ngoãn cười.

Sơ Tranh: “…”

Thân thể này của cô không thiếu tiền.

Vấn đề là… Mua lắm dép như thế về làm gì?

“Chỉ có thể chọn 3 đôi.” Sơ Tranh nói: “Nhanh lên.”

Hạ Cừu: “…”

Hạ Cừu vì chọn 3 đô mà lề mề cả nửa giờ.

Nhân viên ở đó đã đến xem vài lần.

Chọn xong dép lê, lại bắt đầu mua những thứ khác.

Sơ Tranh không hỏi ý kiến Hạ Cừu mà tự chọn.

Có thể Hạ Cừu biết những vật này là cho hắn dùng nên cái nào không thích sẽ trực tiếp lấy ra, trả về, cầm cái mình thích.

Còn sẽ cầm thêm.

Sơ Tranh: “…”

Cái tật xấu gì vậy?

Trước kia lúc cần anh hỗ trợ tiêu tiền thì anh không tích cực, hiện tại ngược lại tích cực là sao!!

Cô cần sao?

Cô hiện tại cần sao?

Tứk á!

===============

24.06.2021

Đọc truyện chữ Full