TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2634: Quà Tặng Vận Mệnh (10)

Edit: Yumi Na –

Beta: Sa Nhi

====================

Đinh Toàn vốn muốn vợ hắn vào phòng ngủ, nhưng bị Sơ Tranh ngăn lại, cho nên bọn họ đều ngồi trong phòng khách.

“Nếu tôi muốn hại vợ ông thì còn chờ ông trở về làm gì.”

“…”

Đinh Toàn đỡ vợ hắn ngồi xuống, “Cô muốn thế nào?”

Sơ Tranh cầm lấy máy tính bảng từ người đàn ông phía sau, mở ra rồi đưa cho hắn ta xem.

Hình ảnh bên trong là con trai hắn đang ở nhà trẻ.

Giáo viên đang chơi cùng một số học sinh ở nơi thường ngày, cho nên vẫn an toàn.

Sơ Tranh kéo máy tính bảng trở về.

“Đinh tiên sinh, con của ông hiện tại rất an toàn, nhưng nếu ông không phối hợp, vậy tôi không đảm bảo con của ngài có còn an toàn hay không đâu.”

Đinh Toàn: “…”

Đinh Toàn: “Cô muốn biết cái gì?”

“Gần đây ông đã làm gì?”

“…”

Đinh Toàn vốn không muốn trở về mà dự định sẽ lánh đi một thời gian.

Nhưng hôm nay là sinh nhật con trai hắn, lúc trước hắn ta đã hứa sẽ cùng con trai ăn sinh nhật.

“Tôi chỉ phụ trách đưa đồ vào phòng bệnh, còn lại thật sự không biết gì.”

Hắn ta làm việc này là vì cần tiền.

Hắn ta cũng biết có thể sẽ xảy ra chuyện, dù sao đồ đưa vào cũng là xăng.

Nhưng hắn ta thật sự rất cần tiền…

“Con trai tôi cần rất tiền chữa bệnh, tôi không còn cách nào. Hôm đó bệnh viện đang tu sửa mà tôi là công nhân nên tiện mang đồ ra vào, bảo vệ cũng không kiểm tra.”

Cho nên hắn ta mang một thùng xăng vào rất dễ.

Cuối cùng lại nghĩ cách trộm một bộ đồ y tá, tìm cơ hội đưa xăng đến nơi chỉ định là nhiệm vụ của hắn ta coi như hoàn thành.

Sau đó hắn ta quả thật có bị gọi đến thẩm tra, nhưng vì không để lộ sơ hở, cho nên không ai phát hiện điều gì.

Hắn ta cũng vẫn cẩn thận, mấy ngày đều không về nhà, chỉ tìm việc tạm ở bên ngoài.

Sơ Tranh: “Ai sai ông đưa vào?”

“Tôi không biết!”

Đinh Toàn chỉ đột nhiên nhận được một cú điện thoại, giọng nói hình như đã bị biến đổi, cho nên cũng không phân biệt được.

Người kia biết hắn ta rất cần tiền chữa bệnh cho con trai, cũng lập tức nói trúng điểm chí mạng của hắn.

Người kia còn dạy hắn ta thay đổi đường đi quen thuộc, còn cả thay đổi hình dáng và chiều cao của mình.

Sơ Tranh nhìn vào cổ tay của Đinh Toàn, “Hình xăm của ông đâu?”

Đinh Toàn: “Là giả, sau khi rửa sạch sẽ biến mất. Cũng là do kẻ đó dạy tôi.”

Việc tra hỏi không diễn ra ngay đêm đó, mà phải đến ngày thứ hai mới hỏi đến những công nhân bọn họ.

Đinh Toàn có đủ thời gian rửa sạch sẽ những hình xăm kia, để cổ tay trở lại bình thường.

Khả năng cũng là bởi vì những chi tiết nhỏ này cho nên hắn ta không bị nghi ngờ.

“Cô làm… Làm sao tìm được tôi?” Thay đổi nhiều như vậy, sao cô có thể tìm tới hắn được.

“Bệnh viện không phải chỉ có một cái camera, có thể xóa được camera của phòng, chẳng lẽ còn có thể xóa hết tất cả camera?”

Chuyện Đinh Toàn mang đồ vào không phải cùng ngày xảy ra sự việc, nhưng từ camera vẫn có thể điều tra ra một ít.

Đinh Toàn thừa nhận, “Tôi thật sự không biết người kia là ai, y chỉ dùng điện thoại liên lạc với tôi. Tôi có thể cho cô số điện thoại, nhưng cô đừng làm hại con trai tôi.”

“Tôi không có hứng thú với trẻ nhỏ.”

“…”

Đinh Toàn nhìn cô gái đối diện một hồi lâu, cuối cùng lựa chọn tin tưởng.

Đinh Toàn nói lại số điện thoại cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh gọi tới, nhưng bên kia lại tắt máy.

“Thật sự là số này!!” Đinh Toàn lo lắng khẳng định, sợ Sơ Tranh nghĩ hắn ta nói láo.

Đối phương đã không muốn lộ diện, số này nói không chừng cũng chưa đăng ký, không thể tra ra.

“Ông muốn tự thú hay để tôi báo cảnh sát?”

“…” Đinh Toàn nuốt nước bọt, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, nói “Hắn đã chuyển cho tôi một ít tiền đặt cọc! Cô đừng báo cảnh sát được không?”

“Vậy ông đi tự thú.”

Đinh Toàn: “Không… Tôi không thể, con trai tôi không thể không có cha!”

“Vậy ông muốn con mình tận mắt nhìn thấy ông bị bắt?” Sơ Tranh đứng dậy, liếc nhìn sắc mặt khó coi của Đinh Toàn, “Đinh tiên sinh, ông, đã vi phạm pháp luật.”

Sơ Tranh mang đồ về nhà, Hạ Cừu nghe thấy động tĩnh bèn chạy ra từ phòng khách.

“Ở nhà có làm gì hư không vậy?”

Hạ Cừu lắc đầu, để Sơ Tranh nhìn sảnh phòng khách, cho thấy mình không hề động vào cái gì.

Sơ Tranh buông đồ xuống, ôm lấy Hạ Cừu hôn một cái, “Ngoan.”

Hạ Cừu cầm đồ giúp Sơ Tranh “Bữa tối?”

“Anh muốn ăn cái gì?” Sơ Tranh mua một ít vật dụng cùng thức ăn nhanh.

Bữa tối đành đặt đồ ăn bên ngoài.

“Cá.”

“Được, ăn cá. Cay hay không cay?”

“Cay.”

Sơ Tranh lạnh mặt: “Dạ dày anh không tốt, ăn không cay.”

“…”

Bé cưng phùng má trừng mắt nhìn Sơ Tranh.

Sơ Tranh mặt không thay đổi cầm điện thoại đặt đồ ăn, “Cất sữa bò vào tủ lạnh đi.”

Hạ Cừu tức giận lấy sữa bò ra, bỏ từng hộp một vào tủ lạnh.

“Để bên cạnh.”

“Ồ…”

Hạ Cừu đi đến cửa tủ lạnh.

Hắn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), mỗi một hộp đều phải xoay ra cùng một hướng.

Sơ Tranh tựa vào bên bàn, vừa chọn món vừa nhìn hắn cất sữa vào tủ.

Hạ Cừu cất xong sữa, cũng quên luôn mình đang giận dỗi, vui vẻ cho Sơ Tranh nhìn.

Sơ Tranh cho hắn một viên kẹo, Hạ Cừu vẫn như cũ muốn Sơ Tranh cầm trong tay rồi đút cho mình.

Đúng là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Hạ Cừu ăn kẹo, vui vẻ hỏi: “Còn nữa không?”

“Không còn, chờ ăn cơm đã.”

“Ồ.”

Hạ Cừu đi đến phòng khách, Sơ Tranh đột nhiên kéo hắn trở về, ấn vào bàn ăn.

Đôi mắt đen của Hạ Cừu phản chiếu hình ảnh Sơ Tranh rất rõ, hắn chớp chớp mắt nghiêm túc hỏi: “Em muốn hôn tôi sao?”

“…”

Đột nhiên không muốn hôn.

Hạ Cừu nhắm mắt lại, khóe môi vui vẻ giương lên, “Tôi chuẩn bị xong nè.”

“…”

Sơ Tranh hận tay mình tiện.

Hạ Cừu mắt đang nhắm lại mở ra, thúc giục cô: “Nhanh lên nha.”

“…”

Lúc ăn cơm, quần áo Hạ Cừu đã không còn chỉnh tề, tóc trêи đỉnh đầu mềm mại, có mấy sợi hơi chỉa lên, lộn xộn nhưng vẫn đẹp.

“Ăn từ từ, cẩn thận xương.” Sơ Tranh nhắc nhở hắn.

“Tôi biết.”

Hạ Cừu ăn rất chậm, mỗi cái xương đều phun ra.

“Em xem, tôi biết mà.”

“Được được được, anh biết.” Sơ Tranh qua loa hắn, “Mau ăn đi.”

Trong lúc ăn cơm, Sơ Tranh nhận được một cú điện thoại.

“Chị Sơ Tranh, đã điều tra xong về thẻ ngân hàng, kết quả đã gửi vào emai; cho chị.”

“Được, tốt.”

Sơ Tranh cúp điện thoại, mở email nhìn thoáng qua.

Tài khoản nước ngoài, không tra được.

Sơ Tranh đành tắt điện thoại, nhìn Hạ Cừu ăn cơm.

Thấy Hạ Cừu để đũa xuống cô mới hỏi hắn: “No chưa?”

Hạ Cừu xoa bụng mình, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”

Sơ Tranh bắt đầu thu dọn đồ đạc, Hạ Cừu ngồi trêи ghế, hai chân cách mặt đất không rảnh rỗi bắt đầu đung đưa.

“Đừng ngồi ở đây, tới phòng khách đi.”

“Tôi muốn thấy em.”

“Phòng khách cũng có thể thấy.”

“Tôi muốn ở đây.”

“…”

Sơ Tranh dọn dẹp sơ qua, ôm Hạ Cừu đến sofa phòng khách, “Em muốn hỏi anh.”

Hạ Cừu chớp mắt, gật đầu, “Nhưng em phải hôn thì tôi mới trả lời.”

“…”

Sao lắm chuyện thế hả! Còn biết ra điều kiện nữa!!

===============

24.06.2021

Đọc truyện chữ Full