TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 1108: Sửa chữa khôi lỗi (2)

Bây giờ đã có khôi lỗi thất cấp này xuất hiện rồi, trong lòng Lục Thiếu Du liền yên tâm hẳn, có khôi lỗi thất cấp sơ giai này rồi, sau này nó sẽ trở thành lá bài tẩy của mình ở tu vi Linh giả rồi, sợ là tạm thời còn cường hãn hơn lá bài tẩy tu vi Vũ giả nhiều nữa kia.

– Từ nay về sau ngươi sẽ gọi là Khôi Tứ.

Lục Thiếu Du nói với khôi lỗi đầu sói này.

– Vâng, thưa chủ nhân,

Khôi lỗi đầu sói đáp hệt như có Linh trí, sau đó lại đứng thẳng tắp kế bên người Lục Thiếu Du.

Ngay lúc Lục Thiếu Du đi ra khỏi gian phòng thì Bạch Linh và Tiểu Long cũng đã xuất hiện trước mặt của Lục Thiếu Du, hai người nhìn chằm chặp vào Lục Thiếu Du, Tiểu Long lên tiếng hỏi trước:

– Lão đại, vừa rồi huynh lại đột phá đấy à?

– Không có, bất quá ta chỉ sửa chữa hoàn toàn cho một khôi lỗi thất cấp sơ giai mà thôi.

Lục Thiếu Du giơ tay sờ sờ mũi, mỉm cười nói, mình đúng là đang muốn đột phá đấy, thế nhưng mặc dù cỗ năng lượng bên trong không gian não hải của khôi lỗi thất giai sơ cấp đã bị mình thôn phệ ấy rất khổng lồ, nhưng lúc này mình muốn đột phá cũng không phải chỉ cần chút xíu năng lượng cỡ đó là đủ, bất quá về chuyện luyện hoá năng lượng thì thực lực của mình hiện tại đang là Vũ Suất lục trọng hậu kỳ đỉnh phong, phỏng chừng chỉ cần tiếp tục thôn phệ thêm một tên Vũ Suất lục trọng nữa là đủ để đột phá rồi.

– Khôi lỗi thất giai mà ngươi mua về đã được ngươi sửa xong rồi?

Ánh mắt của Bạch Linh run lên, nhìn về phía Lục Thiếu Du với vẻ khá là kinh ngạc.

– Đúng vậy!

Lục Thiếu Du gật đầu, phỏng chừng nếu như Vạn Tượng thương hành mà biết được chuyện khôi lỗi thất giai sơ cấp bị hư hại chỉ bán đi với giá hai ức năm ngàn vạn lại dễ sửa như vậy thì sợ là cả đám sẽ tức tới mức kêu lên oai oái mất.

Hai ức năm ngàn vạn liền mua được một khôi lỗi thất cấp sơ giai, Lục Thiếu Du nghĩ lại vẫn thấy mình hời to, đây đúng là nhặt được bảo vật thật rồi, hai ức năm ngàn vạn kim tệ, mình hiện tại không thiếu chút kim tệ ấy, còn khôi lỗi thất cấp thì tuyệt đối không thể nào dùng kim tệ để tính giá được.

Ngẫm lại thì nếu mang theo khôi lỗi này trở về thương hành đánh cướp thì… Hai mươi lăm ức kim tệ kia cũng có thể dễ dàng lấy về rồi, hai ức năm ngàn kim tệ đúng là chả bỏ bèn gì, bất quá phỏng chừng chẳng có ai lại dùng khôi lỗi thất cấp để đi cướp kim tệ ở thương hành cả, cái này quá nhàm chán rồi.

– Người của Hoàng gia đang ở bên ngoài.

Bạch Linh nhìn Lục Thiếu Du một cái rồi nói.

– Chúng ta đi ra ngoài thôi.

Lục Thiếu Du nói, lần sửa chữa khôi lỗi này đã tốn hơn mười ngày, thời gian trôi qua thật là nhanh.

– Cha, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?

Bên ngoài đình viện, Hoàng Đan hỏi Hoàng Chí Lương đang đứng bên cạnh, trải qua hơn mười ngày tịnh dưỡng, sắc mặt lúc này cũng đã hồng nhuận lại, khôi phục như cũ, tản ra một loại khí tức vũ mị, đường cong lung linh vẫn khiến cho đám người không phải người của Hoàng gia âm thầm đánh giá nhiều hơn một chút, chẳng qua là ai cũng biết, vị đại tiểu thư này xem bọn họ không vừa mắt, trong cả cái thành Cự Giang lớn cỡ này, người theo đuổi đại tiểu thư không phải là ít.

– Hình như là có người đang đột phá hay sao đấy, bên ngoài đình viện này có cấm chế rất cao mình, chúng ta tốt nhất là đừng nên quấy rầy thì hơn.

Hoàng Chí Lương cũng là cường giả Vũ Suất, cho nên cũng cảm nhận được là có một đạo cấm chế vô hình ở đây, nếu như đụng vào cấm chế này thì đúng là rất không lễ phép, hoàn toàn có thể coi là cố ý tấn công, mà người ở bên trong lại là mấy vị cường giả đã cứu mạng con gái mình, đương nhiên không thể đắc tội được rồi, từ cái cấm chế này lại càng khiến ông thêm bội phục Dương Quá, cấm chế này không phải người bình thường có thể bố trí được đâu.

– Là Dương Quá đại nhân đang đột phá sao?

Bên cạnh Hoàng Đan lúc này có một nữ tuổi chừng hai mươi thấp giọng hỏi, nữ tử có gương mặt vô cùng tinh xảo, làn da trắng nõn nà, cái mũi ngọc tinh xảo, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng như anh đào, lúc này gương mặt một mảnh đỏ bừng, lông mi dài cong vút lên một đường duyên dáng, đôi mắt rất to tròn, đôi mắt đen láy lộ ra một cỗ Linh tính, ánh mắt cứ như thể biết cười vậy, nhìn vô cùng đáng yêu, đây chính là vị nhị tiểu thư Hoàng gia đã được Lục Thiếu Du chữa khỏi, tên gọi Hoàng Hân.

– Hoàng gia chủ, thật ngại quá, chút động tĩnh này lại kinh động quý phủ rồi.

Lúc này, Lục Thiếu Du mang theo một cái mặt nạ màu xanh xuất hiện trước mặt mọi người cùng với Bạch Linh, thanh âm dĩ nhiên là cố hạ cho trầm xuống.

– Không sao, hy vọng là chúng ta không quấy rầy tới Dương Qúa tiên sinh mới đúng.

Hai người Hoàng Đan và Hoàng Hân lúc này nhìn chăm chú vào thân ảnh cao ngất vận trường bào xanh kia, nhớ tới một màn loã thể cạnh nhau kia, không khỏi xấu hổ cúi gằm mặt xuống ngực, nhưng dư quang khoé mắt vẫn cứ lén lút quét về phía đạo thân ảnh kia.

Sau một lát, bên trong đại điện của Hoàng gia, Hoàng Chí Lương cảm kích nâng hai khối ngọc giản Linh kỹ giao vào tay của Lục Thiếu Du:

– Dương Qúa tiên sinh, đa tạ ngươi đã cứu tiểu nữ một mạng, ơn này khó mà nói hết.

Lục Thiếu Du là ai chứ, Linh kỹ huyền cấp sơ giai thì đương nhiên là không từ chối rồi, lập tức thu vào trong tay, ánh mắt đảo một cái, nhìn về phía nhị tiểu thư Hoàng Hân của Hoàng gia một cái, nói:

– Hoàng tiểu thư, ta vẫn còn vài việc, không biết có thể hỏi cô được không?

– Đại nhân cứ việc hỏi.

Trong ánh mắt của Hoàng Hân đầy vẻ ôn nhu nhìn về phía thân ảnh tóc dài áo xanh ngồi ở phía trên.

– Biến hoá trên người của Hoàng tiểu thư khiến cho ta cảm thấy khá kinh ngạc, gần đây Hoàng tiểu thư có gặp phải chuyện gì đặc biệt hay không?

Lục Thiếu Du hỏi, trong lòng Lục Thiếu Du đoán, Thị Huyết Linh Phong này tuyệt đối sẽ không thể nào dễ dàng mà chui vào trong cơ thể của Hoàng Hân được, loại Linh thú quần cư thế này tuyệt đối không thể xuất hiện một mình được.

– Gần đây ta chỉ ở trong nhà, rất ít khi ra ngoài, cũng không xảy ra chuyện gì cả.

Liên quan tới độc trên người mình lần trước cho nên ánh mắt của Hoàng Hân cũng trở nên ngưng trọng, cẩn thận nhớ kỹ lại, sau đó lập tức lắc đầu, gần đây cũng chẳng xảy ra chuyện gì đặc biệt cả.

– Muội muội, bốn tháng trước chẳng phải ngươi từng đi tới Thành Cự Giang tìm ta sao, có phải là gặp chuyện gì hay không.

Sắc mặt của Hoàng Đan hơi trầm tư một chút, sau đó liền hỏi kỹ lại.

– Đúng rồi, muội nhớ ra rồi, bốn tháng trước lúc muội từ Thành Cự Giang trở lại thì đi ngang qua Vạn Hạp Quật, sau đó liền nhịn không được mà muốn đi vào xem thử, chính là trong lúc bất tri bất giác lại bị lạc đường bên trong Vạn Hạp Quật, sau này cũng nhờ vô tình mới đi ra được, ở bên trong Vạn Hạp Quật, có hai tên tuỳ tùng không biết tại sao lại đột nhiên chết đi.

Ánh mắt của Hoàng Hân loé lên, nghĩ kỹ lại một chút rồi lập tức nói.

Đọc truyện chữ Full