TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 1322: Tốc chiến tốc thắng (2)

– Trời ạ, đây là cái gì.

– Một bộ đao trận, đao trận không thua gì linh khí địa cấp.

– Uy áp thật là mạnh, đao trận này rốt cuộc có lai lịch thế nào, tên Quỷ Sát Dương Quá này không ngờ còn có thủ đoạn như thế trong tay.

– Huyễn diễn đao trận, đi.

Thủ ấn trong tay của Lục Thiếu Du giương lên, mấy trăm đạo đao quang quanh người lập tức phóng thẳng lên trời, nháy mắt liền bay ra thật nhanh, hoá thành từng đạo quang trụ đao mang khổng lồ, phá không bao vây Nguyên Nhược Lan ở bên trong, đao mang bao vât, ẩn chứa vô số năng lượng thiên địa âm dương, Nguyên Nhược Lan không ngừng thúc dục kiếm quyết, kiếm quyết tinh diệu thi triển ra, kiếm quang phá không cũng đánh ra, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản những đao quang huyền ảo này được.

– Ken két!

Kiếm quang bị nghiền nát, không gian rung chuyển, đao trận càng thắt chặt vòng vây, uy áp kinh người tràn ra khiến cho mọi người có mặt ở đây không khỏi kinh thán.

– Phá!

Lục Thiếu Du đứng ở phía xa sau đao trận, vừa thúc dục thủ ấn vừa lớn tiếng quát một cái, đao quang cuồng bạo càng thêm quét qua bốn phía, không gian nơi đây gần như muốn bị quấy nát.

– Hưu hưu!

Mấy trăm đạo đao quang huyền ảo hình thành quang trụ phóng thẳng lên trời, rốt cuộc cũng có một đao đao mang quang trụ trực tiếp đánh trúng thân ảnh xinh đẹp của Nguyên Nhược Lan, đẩy nàng ta lùi lại mấy bước.

– Hưu hưu!

Lại có thêm mấy đạo đao mang quang trụ trực tiếp đánh tới, Nguyên Nhược Lan lập tức biến sắc, lập tức toàn lực thúc dục thêm một đạo kiếm quang với uy thế áp thiên địa, kiếm nằm trong tay, khí tức sắc bén không thể xem thường, kình phong thổi váy tím bay phấp phới, nhưng lúc này cũng khó mà ngăn được đao trận huyền ảo liên miên không dứt thế kia.

– Không Linh Liệt.

Bên trong vô số đao mang, thân ảnh của Lục Thiếu Du không biết từ khi nào thì đã hiện ra, kình khí ngập trời cũng không khiến hắn có chút hoảng sợ, một đảo trảo ấn trong tay lăng không đánh mạnh về phía Nguyên Nhược Lan.

– Phụt!

Nguyên Nhược Lan phun ra một ngụm huyết vụ, thân hình bị đánh bay, trong nháy mắt tiếp theo, mấy trăm đạo đao mang quang trụ dựng thẳng, trực tiếp vây khốn nàng ta thêm lần nữa, dưới khí thế sắc bén nhường ấy, đao mang cuồn cuộn, bất kỳ lúc nào cũng có thể nghiền nát người ta.

– Ngươi thua rồi.

Lục Thiếu Du vừa thu lại thủ ấn, mấy trăm đạo đao mang quang trụ liên tục quay về, từng đạo hư ảnh hợp lại với nhau, hoá thành một thanh trường đao màu xanh, giơ tay lên, trường đao lập tức tiến nhập vào bên trong cơ thể, hết thảy khiến cho vô số kẻ đứng xem phải trợn mắt há mồm.

– Ta thua rồi.

Tử bào trên người Nguyên Nhược Lan bị rách bươm, tóc tai tán loạn, mặt mày trắng bệch, tay cầm tử kiếm chống lấy cơ thể, ngước mắt lên nhìn Lục Thiếu Du, kết quả này thật sự nàng không thể nào ngờ tới, trước khi tới đây, nàng còn muốn rửa sạch nỗi xấu hổ vì thua cuộc năm xưa, nhưng bây giờ lại liên tục thất bại, nếu nói trận đầu tiên thua trong tay Lục Vô Song, trong lòng nàng vẫn còn không phục thì trận đấu này, thực lực của đối phương hoàn toàn không thua gì nàng, đao trận quỷ dị, thực lực của mình cũng không thể nào phá vỡ nổi, còn linh hồn công kích của đối phương thì nơi nào cũng có, thêm nữa, đối phương căn bản không hề sợ kình phong tịch quyển, dường như thân thể của hắn là bất hoại vậy, mình không thể không thua.

Lục Thiếu Du chắp tay đứng, Âm Dương Linh Vũ Quyết trong cơ thể bắt đầu cấp tốc điều tức, chống lại Nguyên Nhược Lan mình đã xuất hết thực lực linh giả ra rồi, còn phải dựa vào yếu tố thân thể mới có thể thắng được, thực lực của Nguyên Nhược Lan rất mạnh, chỉ là không hiểu đao trận, mình ỷ vào sự huyền ảo của đao trận cho nên mới có thể đánh bại được nàng ta, có thể nói, trận này thắng cũng không dễ dàng gì.

– Quỷ Sát Dương Quá thắng.

Trên đài cao lập tức truyền tới âm thanh của vị đại hán mặc hoàng bào kia.

– Quỷ Sát Dương Quá.

Bên trong Cự Giang Thành từ lâu đã chẳng xa lạ gì với cái tên Quỷ Sát Dương Quá này rồi, lúc này lập tức vang vọng từng trận hoan hô vang trời.

– Đúng là một trận đấu tuyệt vời, thực lực của cả hai đều rất mạnh.

Trên đài cao, không ít cường giả thầm tán thưởng, trận quyết đấu này có thể nói là không hơn kém nhau là mấy, Nguyên Nhược Lan thua không chứng tỏ Nguyên Nhược Lan yếu, thực lực của Nguyên Nhược Lan sợ là có muốn chống lại Vũ Vương tam trọng cũng dư sức, chỉ là kỹ xảo của Quỷ Sát Dương Quá này quá nhiều, đao trận huyền ảo vô cùng bất phàm, thân là linh giả, phòng ngự thân thể của hắn có vẻ cũng vô cùng biến thái.

Bên trong Thiên Kiếm Môn, tất cả mọi người không khỏi thở dài, thực lực của Nguyên Nhược Lan trong mười người tuyệt đối không phải thấp nhất, nhưng đối thủ ở cả hai lần nàng gặp đều khiến người ta cảm thấy không ngờ tới.

Trên quảng trường, mấy người Đạm Đài Tuyết Vi, Tử Yên, Lam Thập Tam, Lăng Thanh Tuyền, Lục Tâm Đồng đều nhìn về phía Lục Thiếu Du, đang thầm suy đoán xem thực lực của mình so với hắn thì sao, hoặc là nếu như gặp phải đao trận huyền ảo như vậy thì mình có thể chống đỡ nổi hay không.

– Thực lực của tên Quỷ Sát Dương Quá này không tầm thường, lực phòng ngự hình như cũng vô cùng khủng bố.

Đông Vô Mệnh thấp giọng nói.

– Tại sao lại có thể như vậy, giống thì giống nhưng lại không phải.

Thiên Độc Yêu Long vẫn còn đang lẩm bẩm, chỉ có hắn biết rõ Quỷ Sát Dương Quá chính là Lục Thiếu Du, nhưng người này hiện tại lại không phải Lục Thiếu Du, thế nhưng thân thể và bóng dáng kia lại vô cùng giống.

– Người thắng có thể tiếp tục khiêu chiến.

Trên đài cao, lại truyền tới âm thanh của vị đại hán kia.

Lục Thiếu Du đứng trên quảng trường, mắt vừa ngước lên, nhìn về bốn phía, cảm nhận được tiếng hoan hô như sấm dậy kia, ba mươi năm trước, sư huynh sát phá quân cũng tại nơi này một mình đấu với chín đại cường giả còn lại, nếu như đã muốn đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất thì cũng nên điên cuồng một chút.

Ánh mắt đảo qua vài thân ảnh, cuối cùng ánh mắt của Lục Thiếu Du liền dừng lại ở chỗ một đạo thân ảnh xinh đẹp thân thuộc, thấp giọng nói:

– Mời Vân Hồng Lăng của Vân Dương Tông chỉ giáo.

– Vân Hồng Lăng Vân Dương Tông xin phụng bồi.

Một tiếng quát khẽ vang lên, sau đó lập tức có một đạo thân ảnh linh lung xinh đẹp màu xanh mang theo một cỗ gió xoáy, chỉ loé lên một cái đã xuất hiện trên quảng trường.

Nhìn vào nữ tử quen thuộc trước mặt, vài năm không gặp, lại càng thêm mê người, mỹ mâu như sao, hai bên má có vài sợi tóc bị gió thổi nhẹ nhàng ôm theo đường nét trên gương mặt, tăng thêm vài phần vũ mị, trang phục càng làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn ở dưới, để lộ tư thái nóng bỏng, Lục Thiếu Du có một cỗ xúc động muốn cứ thế ôm chặt nàng vào lòng.

– Nếu như còn nhìn chằm chằm vào ta thì ta sẽ móc mắt ngươi ra.

Ánh mắt của Vân Hồng Lăng loé lên, nhìn thấy tên này vẫn cứ dùng ánh mắt mê đắm nhìn mình, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, trong số những người tham gia tranh tài thì chỉ cảm thấy chán ghét mỗi mình tên này.

Đọc truyện chữ Full