Mật Địa Thiên Giới, trong đình viện thật lớn, trong thiên sảnh, Vô Tướng, Vu Mã Tam Giới, Lý Cụ, Bắc Đông, Tô Nhan đã đột phá Tuyên Cổ Cảnh, bọn họ cùng Lục Linh, Thái A chờ đợi Lục Thiếu Du.
Đối với việc thực lực của Hộ Hoàng đội tiến bộ cực nhanh, Lục Linh và Thái A cảm thán không nhỏ.
Lục Thiếu Du cũng không cách nào nhiều lời vì sợ bại lộ chuyện thế giới hỗn độn, chỉ có ở trong trung tâm thế giới hỗn độn nên đám người Vô Tướng, Lý Cụ, Vu Mã Tam Giới mới đột phá nhanh như vậy.
Lập tức Lục Linh và Thái A biết được sau khi bọn họ thoát khỏi không gian trùng động và không gian loạn lưu, Lục Thiếu Du còn ở lại đại chiến với cường giả Hóa Hồng Cảnh của Minh Linh một trận, đại chiến đó vô cùng kinh tâm động phách.
– Ta biết ngay Lục soái không có việc gì, Bất Diệt Thiên Thể cũng không dễ bị đánh chết như vậy.
Lục Linh vẫn không tin Lục Thiếu Du thật sự vẫn lạc, Bất Diệt Thiên Thể mạnh thế nào hắn biết rõ.
Lục Thiếu Du chỉ có thể cười khổ, tình huống cụ thể hắn không nói rõ, Bất Diệt Thiên Thể cũng không phải bất tử bất diệt chân chính. Nếu không phải bởi vì thế giới hỗn độn bổn nguyên ở trên người mình, hắn không chết mới là lạ.
So sánh thì đây chính là tìm đường sống trong chỗ chết.
Lúc này Lục Linh và Thái A biết được chuyện Diệt Linh Minh thì kinh ngạc, những năm qua bọn họ ở trong Mật Địa Thiên Giới mất đi liên hệ với bên ngoài, căn bản cũng không biết Diệt Linh Minh tồn tại.
Biết rõ tình huống Diệt Linh Minh, Lục Linh và Thái A cũng hiểu vì sao Lục Thiếu Du lại ra tay đánh chết Pháp Vương.
Pháp Vương là người Ô gia, Ô gia có địa vị quan trọng trong Diệt Linh Minh. Diệt Linh Minh muốn diệt trừ Lục gia, Lục Thiếu Du đánh chết Pháp Vương, đây chỉ là mở đầu quá trình trả thù mà thôi.
Sắc mặt Thái A nặng nề, trong Mật Địa Thiên Giới hơn ngàn năm, tuy không có liên hệ với bên ngoài, nhưng hắn lại biết rõ tình huống trong Mật Địa Thiên Giới, ngẩng đầu nói với Lục Thiếu Du:
– Sư phụ, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì, thế lực trong Diệt Linh Minh cũng có không ít người trong Mật Địa Thiên Giới đấy.
– Đám người Kinh Vân đã đi tới các trung thiên thế giới, tiến hành tẩy trừ thế lực Diệt Linh Minh, cho nên…
Lục Thiếu Du ngừng một chút, trong mắt bắn ra hàn ý, trầm giọng nói:
– Diệt Linh Minh tổng cộng có năm mươi ba thế lực đỉnh cấp, đến từ tông môn, gia tộc, thương hội trong bốn mươi sáu trung thiên thế, trong đó có Linh gia, Ô gia, Tùng gia, Sư gia, Tinh gia, hai bút cùng vẽ, người trong năm mươi ba thế lực trong Mật Địa Thiên Giới này cũng phải nhổ tận gốc, một người cũng không lưu lại, lúc này phải chấn nhiếp thật mạnh mới được.
– Cứ động thủ đi, những tạp chủng kia muốn diệt Phi Linh Môn cùng Lục gia trước, vậy cần phải trả giá thật nhiều.
Sát khí quanh người Lục Linh tuôn ra, đối với hắn mà nói, Diệt Linh Minh nhất định phải trả giá thật nhiều, cho dù giết sạch cũng không có gì không ổn.
– Là phải động thủ, nhưng mà cần có thời gian nhổ cỏ tận gốc.
Lục Thiếu Du nói nhỏ, nếu đối phó toàn bộ ngay lập tức, rằng cường giả trong Mật Địa Thiên Giới không thể không đi ra ngăn cản, người của tất cả thế lực lớn sẽ thoát đi hoặc ẩn nấp trong Mật Địa Thiên Giới, muốn triệt để thanh trừ không dễ dàng, một khi để chúng đào thoát, trong ba ngàn đại thế giới rộng lớn, muốn triệt để thanh trừ một thế lực là không dễ dàng.
– Nhiều thế lực như vậy, ở trong Mật Địa Thiên Giới cũng có không ít người, đặc biệt là ô gia, Phượng Hoàng nhất tộc và Linh gia thế lực không kém, đủ loại con đường đưa người của mình vào trong Mật Địa Thiên Giới… Muốn nhổ tận gốc, độ khó quá lớn.
Thái A ngưng trọng, muốn thanh trừ người các thế lực Diệt Linh Minh trong Mật Địa Thiên Giới không khó, nhưng mà muốn nhổ tận gốc, quá khó.
Nhổ tận gốc, như vậy nhân số động thủ không thể quá nhiều, cũng khó ngăn cản người ta bỏ chạy, trong Mật Địa Thiên Giới cũng không phải nơi ai cũng có thể xằng bậy.
– Có không ít người đến.
Thời điểm Thái A nói xong, bỗng nhiên ánh mắt Lục Thiếu Du nhíu lại, tâm thần dò xét, hắn vui vẻ, nói nhỏ:
– Những kẻ này cùng đến, xem ra là có hẹn nhau rồi.
– Sư phụ, ai đến?
Thái A lập tức hỏi, thực lực của hắn còn không cách nào dò xét khoảng cách như Lục Thiếu Du.
– Trừ mấy gia hỏa kia, trong Mật Địa Thiên Giới sẽ không có người nào tới tìm ta cả.
Lục Thiếu Du cười cười, lập tức mở miệng nói:
– Kình Thiên huynh đệ, chư vị, chính các ngươi vào đi, không cần ta đi tiếp các ngươi đâu.
Tiếng nói xuyên thấu không gian, truyền ra đình viện.
– Quả nhiên không chết, không chết là tốt rồi, ta biết ngươi sẽ không chết, nếu ngươi dễ chết như vậy thì ở thế giới Thị Hoang đã sớm chết rồi.
– Không cần tiếp chúng ta, vừa ra tay đã diệt Pháp Vương, đồng thời khiêu chiến đại biểu đỉnh phong trẻ tuổi của cổ tộc, chúng ta cũng không có mặt mũi lớn như vậy.
– Thương Khung chiến trường, chân lý Niết Bàn, bá tuyệt cỡ nào, thực hối hận lúc trước không đi với ngươi.
Trên hư không có tiếng nói vang vọng truyền vào trong đình viện.
Trong đại sảnh, Thái A nghe xong đã hiểu ra, nói:
– Thì ra là Kình Thiên sư bá, Tịnh Vô Ngân, Nhâm Tiêu Diêu.
– Là bọn họ!
Lục Linh chấn động, những năm qua vì quan hệ với Thái A cho nên hắn đã sớm quen biết đám người Mạc Kình Thiên, lúc này nghe tiếng đã biết là ai tới.
Qua một lát, bên ngoài có mấy thân ảnh đi vào, mấy thanh niên này thần thái xuất chúng, khí độ hiên ngang.
Lục Thiếu Du đứng dậy, nhìn qua mấy thanh niên, khóe miệng cười vui vẻ.
Thanh niên cao gầy đi đầu mái tóc dài không cột nên rất phiêu dật, nhìn Lục Thiếu Du, sau khi hơi ngây người liền tiến lên.
Thanh niên này tiến lên, vượt qua không gian, trực tiếp đến bên cạnh Lục Thiếu Du, lập tức ôm Lục Thiếu Du, hai tay dùng sức vỗ vỗ lưng Lục Thiếu Du, nhịn không được cuồng hỉ nói:
– Quả nhiên không chết, ta biết ngay ngươi sẽ không chết mà, ha ha…
– Không có bị Minh Linh giết, cũng sắp bị ngươi ôm chết rồi.
Lục Thiếu Du khó thở, thanh niên này trừ diệu thủ không không Mạc Kình Thiên ra, không phải là ai khác.
– Ha ha, sao ta có thể ôm chết ngươi chứ, Pháp Vương cũng bị ngươi giết mà.
Mạc Kình Thiên buông Lục Thiếu Du ra, ánh mắt đại hỉ, lại nhìn qua Lục Linh, nói:
– Thắng liên tiếp sáu trận, quá cường hãn, không hổ là vô thượng Niết Bàn.
Mạc Kình Thiên đi qua, Nhâm Tiêu Diêu bên cạnh Lục Thiếu Du có gương mặt góc cạnh rõ ràng, thân thể cao ngất, khóe miệng mỉm cười bình thản, làm cho người ta có cảm giác phong đạm vân khinh, lúc này lại hỏi Lục Thiếu Du:
– Nghe nói Thiên Ma nhất tộc đều xuất động tiểu Siêu Phàm Hóa Hồng Cảnh, ngươi không chết thật sự mạng lớn.
– Như thế nào, ta không chết làm ngươi thất vọng sao?
Lục Thiếu Du tức giận lườm Nhâm Tiêu Diêu.
– Ta không thất vọng, nhưng ta biết rõ Thiên La minh tuyệt đối rất thất vọng, ha ha.
Nhâm Tiêu Diêu cười ha hả.
Tịnh Vô Ngân nhìn Lục Thiếu Du, khuôn mặt cương nghị, khí chất lãnh tuấn, ôm kiếm đứng đó đầy ngạo nghễ, một người một kiếm, nói với Lục Thiếu Du:
– Lúc trước vốn định chờ sau năm trăm năm lại so chiêu với ngươi, hiện tại xem ra, ta nghĩ nhiều…ư