TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thượng Sát Thần
Chương 100: Vô Liêm Sỉ

Bỗng nhiên xuất hiện tiếng gầm thét, gió lốc khủng bố xoay ầm ầm, đám người lập tức bị thổi ngã một đám, bên trong xuất hiện Trương Hi sưng như đầu heo.

Một đạo thân hình lóe qua trong nháy mắt xuất hiện ở bên người Trương Hi, hắn chính là Trương Nhiễm.

- Dám đến địa bàn Luyện Dược Sư Công Hội giương oai, các ngươi chán sống hết cả rồi sao?

Trương Nhiễm trợn mắt như chuông đồng một cái, nhìn thấy con của mình bị đánh thê thảm như thế hắn làm sao không tức giận?

Trầm bá nơi xa nhìn thấy một màn này, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn thỉnh thoảng quét về phía Tiêu Phàm, thầm nghĩ trong lòng:

- Ngay cả Trương Nhiễm đều xuất hiện, hiện tại bộ dáng của Tiêu Phàm giống như đã tính trước được, xem ra việc này nhất định có quan hệt với hắn.

Nếu như lúc trước Trầm bá còn có chút không phục Tiêu Phàm thì hiện tại hắn đã hoàn toàn công nhận một thế hệ Tiêu Phàm.

Đám người biết thân phận của Trương Nhiễm, trong lúc nhất thời không dám lên tiếng, dù sao người bọn hắn đánh chính là con trai của Trương Nhiễm.

- Trương phó hội trưởng, huynh trưởng ta sử dụng dược dịch của Luyện Dược Sư công hội các ngươi liền hôn mê bất tỉnh, còn mời Trương phó hội trưởng cho chúng ta một lời giải thích.

Một tên tu sĩ trong đám người lấy dũng khí mở miệng, hắn vừa rồi là một trong những người ra tay mạnh nhất.

- Hừ, dược dịch của Luyện Dược Sư Công Hội của chúng ta làm sao có thể có vấn đề, có khi nào thân thể của huynh trưởng ngươi có vấn đề không?

Trương Nhiễm hừ lạnh một tiếng, hai mắt trừng lên làm người kia không dám nói tiếng nào.

- Cho dù thân thể hắn có vấn đề thì cũng không phải liền ba người đều có vấn đề đi, trừ phi ngươi để nhi tử ngươi tự mình nghiệm thuốc để chứng minh Thối Hồn Dịch không có vấn đề.

Đám người có người mở miệng, trong lúc nhất thời không biết là ai nói.

Sắc mặt Trương Nhiễm tái nhợt không biết nói gì.

- Đúng là coi tu sĩ trong thiên hạ đều là kẻ ngốc sao.

Cách đó không xa, Tiểu Ma Nữ cười lạnh một tiếng, ấn tượng đối với phụ tử Trương Nhiễm Trương Hi trong mắt của nàng liền rơi vào vực sâu.

- Con của ta bị các ngươi đánh trọng thương mà các ngươi còn bắt hắn đi nghiệm thuốc?

Trương Nhiễm lấy cớ để đổi chủ đề.

Sau đó Trương Nhiễm đỡ Trương Hi dậy, hắn cầm một cái bình ngọc cho Trương Hi phục dụng, mấy giây sau thần sắc Trương Hị khôi phục lại không ít, khuôn mặt hồng hào phơn phớt.

- Hiện tại Trương Hi không có việc gì rồi, có thể nghiệm thuốc.

Trong đám người lại có người mở miệng, không muốn dễ dàng buông tha Trương Hi.

- Hi Nhi, chuyện gì xảy ra?

Trương Nhiễm cúi thấp đầu nhìn Trương Hi, nháy mắt với hắn một cái.

Trương Hi hiểu ý, ho khan mấy tiếng, nói ra:

- Ta có thể đảm bảo sau khi luyện chế xong Thối Hồn Dịch thì chúng ta đã cho người dùng thử qua, tuyệt đối không có vấn đề.

- Ngươi nói đã cho người khác thử qua?

Đám người cười lạnh, cái cớ này quá giả dối đi, kết quả thử thuốc chỉ có các ngươi biết, có ai biết đến cùng thì thuốc có vấn đề hay không.

Có bản lĩnh thì bản thân ngươi tại chỗ thí nghiệm thuốc đi, như vậy mới có thể chứng minh dược dịch không có vấn đề.

Trương Hi phẫn nộ nhìn quần chúng, nhưng hiện tại hắn không dám tiếp tục kích động bọn họ, một hai người thì hắn còn có thể đối phó nhưng ở đây có đến cả ngàn người, hắn đối phó nơi mô?

Vạn nhất đắc tội mấy ngàn tu sĩ ở Yến Thành thì hai phụ tử hắn đều gặp họa rồi.

- Dược dịch này khẳng định không có vấn đề, hôm qua chúng ta mới thử qua, phương thuốc đúng rõ ràng là từ Lăng Vân Thương Hội.

Trương Hi vội vàng giải thích, nhưng một câu cuối cùng làm hắn hơi hối hận.

- Lăng Vân Thương Hội? Thì ra dược dịch của các ngươi là ăn cắp từ Lăng Vân Thương Hội! Từ lúc nào mà Luyện Dược Sư Công Hội cần phải ăn cắp dược phương của người khác để luyện dược đây.

- Ta nói mà, Lăng Vân Thương Hội vừa mới tung ra Thối Hồn Dịch mới thì Luyện Dược Sư Công Hội cũng ăn theo, thì ra là ăn cắp từ Lăng Vân Thương Hội.

- Đoán chừng không chỉ Thối Hồn Dịch mà ngay cả Kim Sáng Dịch và Mỹ Dung Dịch đều ăn cắp từ Lăng Vân Thương Hội đi, thậm chí rất nhiều dược dịch trước kia đều là ăn cắp đến.

Đám người kinh hô, lập tức nhao nhao nghị luận lên, một mặt xem thường nhìn Trương Hi.

Trương Nhiễm sầm mặt lại, hận không thể một bàn tay đập chết cái thằng trời đánh này, ngươi không thể một mực chắc chắn dược dịch không thành vấn đề sao? Sao còn mói ra cái lời khôn kiếp này.

Sau ngày hôm nay, thanh danh Luyện Dược Sư Công Hội tại Yến Thành tất nhiên sẽ đại giảm, thậm chí không ai dám tới Luyện Dược Sư Công Hội để mua dược dịch nữa.

Trên mặt Trầm bá hiện ra một vòng tiếu dung, hắn rốt cuộc biết vì sao Tiêu Phàm lại bình tĩnh như thế.

- Các vị, phương thuốc lúc đầu của Thối Hồn Dịch đúng là thuộc về Lăng Vân Thương Hội, nhưng nữa tháng trước Lăng Vân Thương Hội ta có mất một chút đồ vật. Một vài người có thể vì lợi ích mà việc gì cũng dám làm ra, dược tài lúc luyện chế mất đi một vài cân thì cũng không thể trách Lăng Vân Thương Hội chúng ta.

Trầm bá biết lúc này nên nói thế nào.

Trong mắt Trương Nhiễm lóe lên sát ý, hắn không ngờ Trầm bá lúc này sẽ bỏ đá xuống giếng, đột nhiên ánh mắt sáng lên, trong đầu hắn lóe qua một ý niệm.

- Trầm hội trưởng, ngươi nói dược phương Thối Hồn Dịch là của Lăng Vân Thương Hội các ngươi, ngươi lấy gì chứng minh?

Trương Nhiễm cười nhạt một tiếng.

Ngừng lại một chút, sau đó nhìn về phía một đám tu sĩ nói:

- Hơn một tháng trước, Luyện Dược Sư Công Hội của ta cũng bị trộm một lần, mất đi một dược phương mà chỉ có ta biết, nhóm Luyện Dược Sư không rõ ràng cũng là chuyện thường, đáng tiếc mấy ngày qua lão phu không có ở Yến Thành, khi trở về mới biết xảy ra chuyện này.

Trương Nhiễm lời nói đường hoàng, đem tất cả tội lỗi đẩy sang một bên, mặc dù không có chỉ mặt gọi tên nhưng ánh mắt mọi người nhao nhao chuyển hướng về phía Lăng Vân Thương Hội.

Sắc mặt Trầm bá âm trầm vô cùng, hắn không ngờ Trần Nhiễm trả đũa như thế làm cho hắn không biết phản bác như thế nào, hắn cũng không có gì chứng minh Thối Hồn Dịch là của Lăng Vân Thương Hội.

- Không biết Trương phó hội trưởng có biết dược tài cụ thể của Thối Hồn Dịch không?

Một âm thanh bình tĩnh vang lên, đám người theo tiếng nói nhìn lại, nơi đó đang có bốn người một thú chậm rãi đi tới, đám người tự giác nhường ra một con đường.

- Tiêu công tử.

Trầm bá thấy thế, liền giống như tìm thấy một cọng rơm cứu mạng.

Không sai, người tới chính là Tiêu Phàm, hắn quả thực nhìn không được phụ tử Trương Nhiễm vô cùng vô sỉ kia, hắn đã cùng Trầm bá đứng chung một thuyền nên giờ phút này dĩ nhiên phải ra mặt.

- Ngươi là ai, ngươi có tư cách nói chuyện ở đây?

Trương Nhiễm không ngờ có người lại chất vấn mình, liền lập tức trợn mắt khinh thường nhìn về phía Tiêu Phàm.

- Ta là ai không quan trọng, ta cũng cảm thấy nói chuyện cũng không cần phải có tư cách gì, bất quá, ta chưa từng thấy qua người vô sỉ như ngươi.

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, ngay cả khí thế của Tôn Đình hắn còn không sợ thì làm sao mà sợ một tên Trương Nhiễm.

- Muốn chết!

Trương Nhiễm tức giận, một tên tiểu tử vô danh vậy mà dám nhục mạ ta?

Vừa dứt lời, thân hình Trương Nhiễm đột nhiên biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã ở trước mặt Tiêu Phàm, hắn lấy chỉ hóa kiếm điểm về phía Tiêu Phàm.

- Oanh!

Đúng lúc kiếm chỉ đâm tới mi tâm của Tiêu Phàm thì một đạo thân ảnh cao gầy xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phàm, "oanh" một tiếng ngăn chặn Trương Nhiễm, làm hắn liên tục lui lại ba bước, mà bóng người cao gầy kia chỉ lui lại có một bước.

- Trầm bá?

Bàn Tử kinh ngạc nhìn bóng người cao gầy, không nghĩ tới Trầm bá vậy mà là một cao thủ.

Trầm bá cười cười nhìn Trương Nhiễm nói:

- Trương Hội Trưởng, muốn giết người diệt khẩu cũng không cần gấp gáp như vậy.

Nếu đã đến nước này thì Trầm bá cũng không sợ vạch mặt nhau nữa, huống chi Tiêu Phàm là huynh đệ của Lăng Phong, cho dù là nể mặt Lăng Phong thì hắn cũng nhất định phải xuất thủ.

- Trầm Chấn Đào, Lăng Vân Thương Hội ngươi muốn cùng Luyện Dược Sư Công Hội ta đối địch?

Trương Nhiễm lạnh lùng nhìn Trầm bá, sát cơ lộ ra.

Cầu Kim Phiếu- Cầu Đề Cử- Cầu Like

Đọc truyện chữ Full