Oanh!
Sau một lát, trong cổ lâm nơi xa truyền đến từng đợt tiếng oanh minh, cũng có tiếng Hồn Thú gầm thét chấn động cả màn đêm.
- Đồ lưu manh, chúng ta không đi theo à?
Tiểu Ma Nữ không muốn bỏ qua cơ hội săn giết Hồn Thú.
- Cũng được.
Tiêu Phàm gật đầu, sau đó cùng Tiểu Ma Nữ, Tiểu Kim hướng về phương hướng kịch chiến đi đến.
Hắc ám bao phủ, chỉ có từng sợi nguyệt quang u ám từ trong lá cây rậm rạp len lỏi chiếu xuống, bất quá việc này cũng không thể ngăn cản bước chân của Tiêu Phàm.
Hồn Lực quét qua mười mấy mét xung quanh một cái, địa hình ngay lập tức xuất hiện ở trong đầu hắn.
Âm thanh kịch chiến càng lúc càng lớn, sau một lát, sáu bóng người tiến vào tầm mắt của ba người, chính là bọn Hạ Lôi và Ôn Nhã.
Tại trung tâm của sáu người, một đầu cự lang dài năm sáu mét cao ba thuớc đang gầm thét, hàm răng trắng sáng tỏa ra hàn mang lạnh lẽo, ở dưới bóng đêm càng thêm băng lãnh.
Xung quanh thân nó tỏa ra từng đạo khí lãng sắc bén, những nơi nó đi qua, tất cả đều là hóa thành tro bụi, ngay cả cổ mộc đều bị cắt thành mảnh vụn.
- Ngũ Giai Hồn Thú: Tật Phong Lang?
Tiểu Ma Nữ cả kinh kêu lên, khí tức đầu Tật Phong Lang này phát ra tuyệt đối tương đương với cường giả Chiến Tông cảnh.
Sắc mặt Tiêu Phàm bình tĩnh giống như đã đoán được từ trước, một màn này không khỏi làm hắn nhớ tới lúc trước ở Lạc Nhật Sơn Mạch, Lâm gia và lục đại Chiến Tôn của tam đại gia tộc đối chiến với Ngũ Giai Tuyết Sư.
Chỉ là khí thế cuồng bạo của con Tật Phong Lang này phát ra lại mạnh hơn Tuyết Sư không ít, thực lực đoán chừng là Ngũ Giai trung kỳ, khó trách Hồn Thú cấp thấp bốn phía đều đã thối lui.
- Ân công, xing giúp chúng ta một tay.
Hạ Lôi nghe thấy tiếng của Tiểu Ma Nữ liền quay đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra thần sắc kích động.
Sáu người bọn hắn chỉ có thể giằng co với Tật Phong Lang, chỉ cần Tiêu Phàm tham gia thì con Tật Phong Lang này nhất định phải chết.
Tiêu Phàm cau mày một cái, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Ma Nữ, nếu ngươi không kích động như thế thì bọn hắn còn lâu mới phát hiện ra chúng ta.
Nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Hạ Lôi và Ôn Nhã, trong lòng Tiêu Phàm thở dài, thân hình lóe lên biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã ở dưới bụng của Tật Phong Lang.
- Bá Đạo Thiên Quyền!
Ngũ Phẩm Chiến Kỹ đánh thẳng vào cằm của Tật Phong Lang, nhanh, chuẩn, hung ác! Động tác thập phần thoải mái tựa như nước chảy mây trôi.
- Ầm!
Tiếng âm thanh nứt xương vang lên, cái cằm của Tật Phong Lang bị một quyền của Tiêu Phàm đánh nát, thân hình nhanh chóng nhanh chóng thối lui.
Đúng lúc này, Tật Phong Lang phát cuồng lên, cái đuôi cứng rắn mang theo tiếng xé gió quét ra.
- Nhanh, đừng để nó đào thoát.
Hàn Lỗi kêu to, nâng trường kiếm trong tay lên, một đạo Hồn Kiếm phá không xuất ra trảm vào trên đùi Tật Phong Lang, trên không trung xuất hiện mảng lớn huyết vũ.
Mấy người khác thấy thế liền nhanh chóng thối lui để tránh một kích kia, Tật Phong Lang đã bắt đầu điên cuồng công kích.
Sau một lúc, trên người Tật Phong Lang đã máu thịt lẫn lộn, há mồm thở dốc, hung dữ nhìn chằm chằm đám người.
- Nó đã cùng đồ mạt lộ.
Trên mặt Hàn Lỗi lóe qua một tia hưng phấn, chém giết Ngũ Giai Hồn Thú được Ngũ Giai Hồn Tinh sẽ được 10000 điểm tích lũy, cho dù phân phối ra thì hắn cũng đã có hơn một ngàn điểm tích lũy rồi.
Mấy người Hạ Lôi cũng kích động không thôi, liền nhao nhao xuất thủ, Tật Phong Lang đỉnh phong bị trọng thương đã không còn là đối thủ của bọn họ nữa.
Sau nửa chén trà nhỏ, Tật Phong Lang ngã rầm xuống đất, trên người không còn khí tức gì.
- Ngũ Giai Hồn Thú chỉ có như thế.
Hàn Lỗi nhếch miệng cười một tiếng, cũng không để ý đám người phản đối đã trực tiếp đi đến đầu Tật Phong Lang, đào ra Hồn Tinh của.
Đám người cau mày một cái, Ngũ Giai Hồn Thú này không phải một mình Hàn Lỗi ngươi chém giết, hắn có tư cách gì đem Hồn Tinh bỏ vào trong túi?
Hàn Lỗi cũng thấy có chút không đúng, vội ho một tiếng, nhìn về phía đám người nói:
- Mọi người, Hồn Tinh này tạm thời do ta bảo quản, thấy thế nào? Dù sao chúng ta cũng là một đoàn đội, cuối cùng vẫn phải chia đều Hồn Tinh.
Mấy người trầm mặc, sau một lát, Hạ Lôi đột nhiên mở miệng nói:
- Không thì sao.
- Hạ Lôi, ngươi có ý gì?
Hàn Lỗi híp hai mắt:
- Có phải ngươi muốn phá hư đoàn đội của chúng ta không?
- Hai viên Hồn Tinh của Tứ Giai Hồn Thú lúc trước hình như cũng do ngươi giữ? Một viên này có phải nên để cho một trong năm người chúng ta giữ không?
Ôn Nhã mở miệng hỏi ngược lại.
- Các ngươi không tin ta?
Lông mày Hàn Lỗi nhíu lại.
- Ngươi muốn để cho chúng ta tin tưởng thì đầu tiên phải tin tưởng chúng ta, dựa vào cái gì mà mọi người cùng nhau chém giết Tật Phong Lang mà Hồn Tinh phải giao cho ngươi bảo quản?
Hạ Lôi đi đến bên cạnh Ôn Nhã, hai người hỗ trợ cho nhau.
Hàn Lỗi không biết nói gì, lời nói của Hạ Lôi cũng không phải không có lý, hắn đành phải đưa ánh mắt nhìn về ba người khác.
- Hạ Lôi, Ôn Nhã, chúng ta là một đoàn đội, Hồn Tinh giao cho Hàn Lỗi bảo quản có cái gì không được? Chờ sau khi Thu Liệp kết thúc thì chia ra cũng không phải như thế sao?
Một nữ tử hung hăn trong đó mở miệng.
- Không sai, chúng ta là một đoàn đội, ta cũng đồng ý để Hồn Tinh cho Hàn Lỗi bảo quản.
- Ta cũng vậy.
Một nam một nữ khác gật đầu, đi đến bên cạnh Hàn Lỗi, xem ra ba người này là cùng một bọn với Hàn Lỗi, Hàn Lỗi thấy thế, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, nói:
- Thiểu số phục tùng đa số, hiện tại các ngươi không có ý kiến gì chứ.
- Đã như vậy, thi thể Tật Phong Lang này thuộc về chúng ta, chúng ta và các ngươi không còn đi chung một đường nữa rồi.
Ôn Nhã cũng không phải người ngu, nếu như cứ tiếp tục như thế thì tất cả Hồn Tinh sau này đều không có phần của bọn họ.
- Đây là do ngươi nói.
Hai mắt Hàn Lỗi khẽ híp một cái nói:
- Cái thi thể Ngũ Giai Hồn Thú này cũng có giá mấy chục vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, chúng ta cũng không thiếu các ngươi cái gì, chúng ta đi.
Dứt lời, Hàn Lỗi quay người liền chuẩn bị rời đi, trong lòng mừng thầm không thôi:
-Hơn một vạn điểm tích lũy tới tay, vị trí top mười này ta nắm chắc rồi.
Dựa theo Yến Thành Thu Liệp những năm qua, săn giết một đầu Ngũ Giai Hồn Thú cũng đã đủ để tiến vào mười hạng đầu, dù sao, ban thưởng mười hạng đầu cũng chỉ có hai viên Hồn Tinh Ngũ Giai mà thôi.
- Hình như các ngươi đã quên ta.
Một tiếng ho nhẹ vang lên, Tiêu Phàm bị mọi người bỏ quên từng bước tiến lên.
- Không sai, ân công là người có công lớn nhất trong việc giết chết Tật Phong Lang, Hồn Tinh nên thuộc về ân công.
Hạ Lôi vội vàng mở miệng, ánh mắt nhìn về phía mấy người Hàn Lỗi cũng trở nên lạnh lùng.
Tình cảm mấy người cũng vừa mới đoạn tuyệt, hắn tự nhiên cũng không cần phải nói đỡ.
- Tiêu Phàm, chẳng lẽ ngươi muốn trắng trợn cướp đoạt hay sao?
Hàn Lỗi cười lạnh:
- Cho dù không có ngươi thì bọn ta cũng có thể giết chết con Tật Phong Lang này.
- Thật vậy sao?
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng.
Hàn Lỗi trong lúc nhất thời không biết Tiêu Phàm muốn gì, cau mày nói:
- Ta thừa nhận, ngươi đã giúp chúng ta một chút, nhưng chúng ta cũng không có bảo ngươi tới hỗ trợ, là Hạ Lôi kêu ngươi đến hỗ trợ, Hồn Tinh này không có quan hệ gì với ngươi, ngươi nếu như muốn hồi báo thì nên tìm Hạ Lôi mới đúng.
- Nói xong chưa?
Thần sắc Tiêu Phàm khôi phục lại bình tĩnh.
- Ngươi muốn như thế nào?
Hàn Lỗi nhíu mày, ngay cả Hàn Lỗi và Ôn Nhã trong lúc nhất thời cũng không biết Tiêu Phàm đang có ý gì.
- Ta muốn thế nào? Ngươi có biết cái gì gọi là Thu Liệp không?
Tiêu Phàm thản nhiên nói, đi từng bước tiến về phía Hàn Lỗi.
- Ngươi?
Hàn Lỗi biến sắc, hắn rốt cuộc biết Tiêu Phàm có ý gì, thân hình rút lui mấy bước, hung danh Tiêu Phàm hắn đã nghe nói qua, ngay cả Địch Hàn và Hoàng Thiên Thần cũng dám chém thì huống chi là hắn.
- Chạy mau!
Hàn Lỗi nhanh chóng phản ứng liền xoay người chạy.
- Chạy?
Tiêu Phàm khinh thường cười lạnh, thân thể như mãnh hổ phóng ra, trong nháy mắt đã chặn trước người Hàn Lỗi, Bá Đạo Thiên Quyền mang theo một cỗ kình phong hung bạo oanh ra.