TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thượng Sát Thần
Chương 130: Nhặt Đến Mỏi Cả Tay

- Phốc!

Huyết ảnh tung tóe trong không trung, lão giả tay cụt cố gắn che vết thương ở cổ nhưng không cách nào ngăn được, máu tươi trên cổ hắn vẫn phun ra như suối.

Thần sắc Tiêu Phàm lại vô cùng bình tĩnh, hắn không giống như vừa mới giết người, mà như làm một công việc thường ngày nào đó.

Lão giả áo bào xanh nơi xa nhìn thấy một màn này, sắc mặt đại biến, không lo được cho lão giả cụt tay kia nữa liền quay người chạy trốn.

Mạnh! Quá mạnh!

Tiêu Phàm lúc này mặc dù chỉ là Chiến Tôn đỉnh phong, nhưng vô luận là lĩnh ngộ chiến kỹ, hay là khống chế Hồn Lực đều không giống một thiếu niên mười sáu tuổi, mà lại giống như một lão quái vật đã dừng lại ở cảnh giới Chiến Tôn mấy chục năm.

Nhất là ánh mắt hờ hững kia, đó là ánh mắt không thể nào xuất hiện trên người một thiếu niên được, nếu ai không biết còn tưởng rằng đây là một lão quái vật phản lão hoàn đồng.

Trong lúc lão giả áo bào xanh gấp rút bỏ chạy, một tiếng kim loại va chạm vang lên, thân hình hắn ngay lập tức bay ngược trở lại.

Trong rừng, thân ảnh màu vàng lóe lên, một con Hoàng Kim Sư to hơn một trượng đang tiến đến, đôi mắt màu vàng lạnh lùng nhìn chằm chằm lão giả kia.

- Tiểu Kim!

Tiểu Ma Nữ kích động kêu lên.

Tiểu Kim cực kỳ nhân tính hóa le lưỡi, nhưng khí nó nhìn về lão giả áo bào xanh thì trên ngươi lại khôi phục lại khí chất vương thú.

- Tiêu công tử, tha mạng! Tha mạng!

Lão giả áo bào xanh hoàn toàn bỏ hết mặt mũi quỳ xuống đất, khi nãy chịu một kích của Tiểu Kim cơ hồ hoàn toàn mất đi chiến lực, ở nơi sơn lâm rậm rạp này có muốn chạy cũng không thoát được.

- Tha mạng?

Tiêu Phàm cười lạnh ra hiệu cho Tiểu Kim.

Tiểu Kim hiểu ý, một tia chớp vàng vạch phá chân trời tát xuống, lão giả áo bào xanh vừa mới đứng dậy liền bị đánh nát thành mấy đoạn.

Tiêu Phàm nhìn Tiểu Kim, kinh ngạc nói:

- Tiểu Kim, ngươi lại đột phá?

Trước đó Tiểu Kim là Ngũ Giai sơ kỳ, tương đương với Chiến Tông cảnh sơ kỳ, hiện tại lại đột phá thì không phải là Chiến Tông cảnh trung kỳ rồi hay sao?

Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, gật đầu, nó cũng rất cao hứng vì đã đột phá, móng vuốt cào cào lên hai thi thể tìm kiếm, sau một lúc, nó đưa hai cái Hồn Giới tới cho Tiêu Phàm.

- Cảm ơn ngươi.

Tiêu Phàm cười không ngậm miệng được, trong lòng có chút ngoài ý muốn, giá trị hai cái Hồn Giới này ít nhất cũng hơn 100 vạn Hồn Thạch a, xem ra địa vị hai người này trong Tôn gia cũng không thấp.

Người đã chết, đương nhiên Hồn Giới sẽ trở thành vật vô chủ, Tiêu Phàm dùng Hồn Lực nhìn một lượt, trừ một chút Hồn Tinh và Hồn Thạch thì còn có mấy cây Linh Thảo.

- A, đây là?

Ánh mắt Tiêu Phàm đột nhiên chú ý vào một chiếc hộp, sau khi mở ra thì ngay lập tức đôi mắt của hắn tỏa sáng:

- Lục Phẩm Linh Thảo: Long Huyết chi? Đây chính là chủ dược để luyện chế Luyện Thể Dịch ngũ phẩm, có nó nhất định có thể luyện thành Luyện Thể Dịch tốt nhất.

Bên trong hộp có một gốc Linh Chi màu đỏ, bên trên Linh Chi còn có một số đường vân kỳ lạ, nhìn qua rất giống với long văn.

Có người nói Linh Chi này là do long huyết nhuộm đỏ, nên mới gọi là Long Huyết Chi.

Trong lòng Tiêu Phàm kích động vô cùng, giá trị của gốc Long Huyết Chi này hoàn toàn vượt qua hai cái Hồn Giới kia, hắn không ngờ trong tay mấy tên cường giả của Tôn gia còn có đồ vật tốt như thế.

Sau đó hắn lại một lần nữa kiểm tra hai cái Hồn Giới, bên trong ngoại trừ Long Huyết Chi thì cũng không còn thứ gì khác, nhưng bên trong một góc của Hồn Giới lại có một quyển tàn thư.

- Đây chắc là đồ quyển để mở ra Sát Lục Không Gian.

Tiêu Phàm thầm nói, sau đó đem hai cái Hồn Giới kia ném vào Hồn Giới của hắn, chỉ có Long Huyết Chi kia thì hắn mới cẩn thận từng chút.

- Tiểu Kim, chờ ta một chút!

Đột nhiên, âm thanh Bàn Tử truyền đến, từ trong rừng rậm xuất hiện hai thân ảnh.

- Lão Tam, hai người này là do ngươi giết?

Bàn Tử kinh ngạc nhìn thi thể trên mặt đất nói.

- Là người của Tôn gia.

Tiêu Phàm gật đầu, nhìn về phía Lăng Phong nói:

- Lão Đại, phiền ngươi xử lý một chút.

- Được.

Lăng Phong vung tay lên, một sợi hắc sắc hỏa diễm tràn ra đốt cháy hai thi thể kia không còn một mảnh.

- Lão Đại, hỏa diễm này của ngươi chính là thứ cướp của giết người tốt nhất đấy.

Bàn Tử cười ha ha.

- Biến!

Lăng Phong lạnh lùng trừng mắt nhìn Bàn Tử.

- Lão Đại, đừng tức giận như vậy a, ta cũng không phải cố ý, không phải chỉ là...

Khí thế của Bàn Tử trong nháy mắt yếu đi rất nhiều.

Nhưng Bàn Tử còn chưa dứt lời đã bị Lăng Phong cắt ngang:

- Nếu ngươi còn dám nói một chữ, ta lập tức biến ngươi thành nữ nhân.

Bàn Tử vội vàng lấy tay che miệng, một tay che phía dưới, ngay cả một cái rắm cũng không dám thả.

Tiêu Phàm và Tiểu Ma Nữ không hiểu đầu cua tai nheo gì nhìn hai người, hai người này nhất định là có biến mật không muốn cho người ta biết a, nhưng là bí mật gì lại làm Lăng Phong tức giận như thế?

Tiêu Phàm không khỏi đưa ánh mắt nhìn Tiểu Kim, Tiểu Kim khoa tay mấy lần, Tiêu Phàm lập tức cười ha hả, thầm nghĩ trong lòng:

- Thì ra là thế.

- Tiểu Kim, ta không để yên cho ngươi.

Lăng Phong sát khí đằng đằng nhìn Tiểu Kim, bất quá Tiểu Kim cũng không sợ, nó vừa thả khí thế ra lập tức làm Lăng Phong co vòi lại..

- Đồ lưu manh, chuyện gì lại buồn cười như thế.

Tiểu Ma Nữ như bảo bảo hiếu kỳ nhìn Tiêu Phàm.

- Lão Tam, ngươi dám nói, ta không để yên cho ngươi.

Lăng Phong nhe răng trợn mắt.

- Tốt, ta không nói, không nói.

Tiêu Phàm phình bụng cười to, trong đầu hắn đang tưởng tượng cảnh hai đại nam nhân Bàn Tử và Lăng Phong miệng đối miệng, lấy ngạo khí của Lăng Phong thì đây có lẽ là vết nhơ lớn nhất trong đời hắn.

Bàn Tử lại không có đem việc này để ở trong lòng, dù sao cũng chỉ là ngẫu nhiên, muốn trách cũng chỉ có thể trách trận cuồng phong kia.

Tiêu Phàm không nói, Tiểu Ma Nữ tức giận dậm chân nhưng cũng không thể làm gì, lời hứa của nam nhân cũng không dễ dàng phá vỡ như thế, nàng thầm nghĩ đến khi chỉ có nàng và Tiêu Phàm thì

nhất định phải hỏi rõ một phen.

- Tốt, Yến Thành Thu Liệp chỉ còn khoảng bảy ngày, mọi người có đề xuất gì không

Sau nửa ngày, Tiêu Phàm nhìn ba người hỏi.

- Ta với Lão Đại cũng không giết được bao nhiêu Hồn Thú, chỉ lấy được 10 viên Hồn Tinh Tứ Giai, cộng lại chỉ có 10000 điểm tích lũy, xem ra top năm hoàn toàn vô vọng rồi, sự tình 500 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch kia phải nhờ Lão Tam ngươi lo rồi.

Bàn Tử nhún vai, lơ đễnh nói.

Lăng Phong gật đầu, hắn biết chỉ bằng vào một vạn điểm thì không thể nào tiến vào top năm được, sau đó hắn cười cười nhìn Tiểu Ma Nữ nói:

- Thi Vũ, ngươi thì sao? Được bao nhiêu điểm tích lũy?

- Miễn cưỡng cũng chỉ hơn 50 vạn a.

Tiểu Ma Nữ nói.

- 50 vạn điểm tích lũy? Không có việc gì, số này cũng không ít.

Lăng Phong an ủi, nhưng lời vừa nói lại cảm thấy có chút không đúng, đột nhiên con ngươi co rụt lại nói:

- Hơn 50... Vạn?

- Đúng vậy, hơn 50 vạn điểm tích lũy, mấy viên Hồn Tinh này lúc trước ta nhặt đến mỏi cả tay

Tiểu Ma Nữ rất chân thành gật đầu.

Tiêu Phàm kinh ngạc bật cười, Tiểu Ma Nữ có hơn năm ngàn viên Hồn Tinh Tam Giai, thời gian đi nhặt quả là không ít, lúc ấy tay chân đều vô cùng mỏi.

Nhưng mấy lời này vào trong tai Lăng Phong và Bàn Tử liền làm cho bọn hắn có xúc động muốn đi tự sát, nhặt đến mỏi tay? Đây không phải là muốn khiêu khích người khác sao?

Nếu mấy lời này không phải do Tiểu Ma Nữ nói thì Lăng Phong và Bàn Tử đã sớm nổi khùng lên rồi.

- Lão Tam, ngươi thì sao?

Bàn Tử và Lăng Phong đành phải tìm chút an ủi từ trên người Tiêu Phàm.

Đọc truyện chữ Full