Hôm sau, tin tức Hoàng gia và Tôn gia bị diệt tộc lan truyền toàn bộ Yến Thành, khắp nơi đều đang nghị luận về cái tên Tiêu Phàm này.
Đối với những việc này, Tiêu Phàm cũng không hề quan tâm, nhưng có ít người lại bắt đầu đánh chủ ý vào hắn.
Vương thất Vân gia, một tên nam tử trung niên mặt nho bào đang ngồi thẳng tắp trong một tòa đại điện, thần sắc trên người hắn uy nghiêm, trong vô hình tỏa ta khí chất vương giả.
Giữa đại điện có một nam một nữ đang cung kính đứng đấy, hai người chính là Vân Lạc Vũ và Vân Lạc Tuyết.
- Phụ Vương, Tôn gia cùng Hoàng gia bị diệt tộc, Lý gia và Triệu gia chiếm đoạt địa bàn hai nhà, chẳng lẽ chúng ta không làm gì sao.
Vân Lạc Vũ cau mày một cái.
Nam tử trung niên kia chính là quốc quân chỉ chủ của Đại Yên Vương Triều, Yến Vương, Yến Vương nghe thấy Vân Lạc Vũ nói liền cau mày một cái, đột nhiên mở miệng nói:
- Lạc Vũ, ngươi muốn trở thành tuyệt thế cường giả hay là có được Đại Yên Vương Triều?
Vân Lạc Vũ khẽ nhíu mày, hít sâu một hơi nói:
- Trước đó, nhi thần không hiểu cách làm của đại ca, Đại Yên Vương Triều to lớn như thế lại không muốn lại đi truy cầu võ đạo tối cao gì đó, nhưng hiện tại nhi thần đã hiểu rồi, cho dù có nắm giữ bao nhiêu quyền lục tài phú đi chăn nữa nhưng nếu không có thực lực để bảo vệ, thì tất cả đều như mây khói mà thôi.
Yến Vương hài lòng gật đầu:
- Ngươi có thể nghĩ như vậy, vi phụ rất vui mừng, Lý gia và Triệu gia cho dù chiếm nhiều như thế nào thì toàn bộ Đại Yến Vương Triều vẫn là của Vân gia ta, chỉ cần thực lực ngươi đủ mạnh thì bọn chúng có thể làm gì được?
- Phụ Vương giáo huấn rất đúng.
Vân Lạc Vũ cung kính thi lễ:
- Hài nhi có một ý nghĩ.
- Nói nghe một chút.
Yến Vương ngữ khí ôn hòa rất nhiều.
- Hài nhi điều tra qua tin tức Tiêu Phàm, kẻ này từng chín lần tiến vào Chiến Hồn Điện vẫn không thể thức tỉnh Chiến Hồn, nhưng sau khi thức tỉnh Chiến Hồn lại một đường đi lên, lúc này chỉ mới một năm mà đã đột phá Chiến Tông cảnh, người như vậy, tuyệt đối là phúc tinh của Đại Yên ta.
Vân Lạc Vũ nói ra.
- Thời gian một năm đột phá cảnh giới Chiến Tông?
Vân Lạc Tuyết bên cạnh kêu lên sợ hãi, tin tức này hoàn toàn làm nàng chấn động.
- Đúng, còn chưa đầy một năm.
Vân Lạc Vũ hít sâu một hơi, lúc hắn nhìn thấy báo cáo tin tức của Tiêu Phàm thì hắn cũng không khá hơn Vân Lạc Tuyết là bao.
Thứ hắn nghĩ trong chớp mắt chính là, tuyệt thế thiên tài trăm năm hiếm thấy
Vân Lạc Vũ hắn tu luyện tầm mười năm mới đột phá cảnh giới Chiến Tông, nếu so sánh với Tiêu Phàm chính là thua gấp mười lần, tương lại sự chênh lệch này sẽ càng lớn.
- Ý ngươi là?
Trong mắt Yến Vương lóe lên một tia rung động.
Vân Lạc vũ ực ực nuốt nước bọt một cái, cực kỳ trịnh trọng nói:
- Hài nhi cả gan, hi vọng phụ vương phong Tiêu Phàm làm vương khác họ.
- Nhị Ca, ngươi điên rồi.
Vân Lạc Tuyết kêu to, vương gia khác họ, trong lịch sử của Đại Yên Vương Triều chưa từng xuất hiện.
Đại Yến vốn là Vương Triều, một khi xuất hiện một Vương thứ hai thì chẳng lẽ lại ngang hàng với phụ thân nàng?
- Nói tiếp.
Yến Vương híp hai mắt, trầm giọng nói.
- Thế nhân đều tưởng Tiêu Phàm chỉ có Chiến Hồn Tứ Phẩm, nhưng người chỉ có Chiến Hồn Tứ Phẩm lại có thể đột phá Chiến Tông sao? Nếu như có thể, vạy cũng chỉ co hai khả năng.
Vân Lạc Vũ sắp xếp lại từ ngữ một chút.
- Thứ nhất, hắn nắm giữ Song Sinh Chiến Hồn, có một Chiến Hồn khác cường đại hơn Chiến Hồn U Ảnh rất nhiều, nếu không, hắn cũng không thể đột phá cảnh giới Chiến Tông được.
- Thứ hai, hắn có Chiến Hồn biến dị, chỉ có Chiến Hồn biến dị mới có thể cao hơn cùng giai, đột phá Chiến Tông cũng là sự tình bình thường.
- Hơn nữa, hài nhi đã điều tra qua, Tiêu Phàm mặc dù xuất thủ tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, nhưng lại trọng tình trọng nghĩa, một vương gia khác họ đối với Vân gia cũng không tính là gì, nếu như nhi thần không nhìn lầm, một ngày nào đó hắn thành công quật khởi, nhất định Đại Yên Vương Triều ta cũng sẽ được hưởng lợi.
- Nếu như vạn nhất hắn dừng bước tại Chiến Tông cảnh, vậy Vân gia ta cũng có cớ để hủy đi tư cách vương gia của hắn.
Vân Lạc Vũ nói rất cẩn thận, hắn s làm phụ vương nổi giận.
- Vẫn còn một số thứ ngươi chưa biết.
Nhưng làm hắn ngoài ý muốn là Yến Vương chẳng hề nổi giận, ngược lại thập phần bình tĩnh nói:
- Các ngươi có biết thân phận của ba người bên cạnh hắn không?
- Thân phận Diệp Thi Vũ kia tất nhiên không thấp, dù sao thực lực của ca ca nàng đã bày ra trước mắt, hình như cũng không ưa gì Tiêu Phàm, về phần hai người Lăng Phong và Nam Cung Tiêu Tiêu, tin tức hài nhi có hạn, chỉ biết Lăng Phong có chút quan hệ với Lăng Vân Thương Hội.
Vân Lạc Vũ nghi ngờ nói.
Vừa dứt lời, con ngươi Vân Lạc Vũ đột nhiên co rụt lại, kinh ngạc nói:
- Lăng Vân Thương Hội, chẳng lẽ Lăng Phong là người nhà họ Lăng?
- Không sai.
Yến Vương hài lòng gật đầu:
- Lăng Vân Thương Hội là một trong tam đại thương hội trên Chiến Hồn Đại Lục, trải rộng khắp mọi nơi, chỉ cần là họ Lăng, cho dù đệ tử dòng thứ thì chúng ta cũng đắc tội không nổi.
- Hơn nữa, địa vị Nam Cung Tiêu Tiêu kia cũng không nhỏ.
Yến Vương hít sâu nói:
- Vi phụ cảm thấy rất may mắn vì các ngươi chưa có đắc tội hắn.
Vân Lạc Vũ và Vân Lạc Tuyết nghe vậy không khỏi rùng mình, cũng may bản thân không có giết mấy người bọn họ, bằng không, xui xẻo cũng không chỉ có Hoàng gia và Tôn gia, còn có Vân gia hắn.
- Phụ Vương, lai lịch thằng mập kian như thế nào?
Vân Lạc Tuyết nhịn không được hỏi.
Thần sắc Yến Vương cứng lại, nói:
- Đại Yến ta phụ thuộc Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, các ngươi biết Tuyết Nguyệt Hoàng Triều kia lại phụ thuộc ai không?
- Đại Ly Đế Triều!
Vân Lạc Vũ cùng Vân Lạc Tuyết huynh muội trăm miệng một lời, trong mắt chấn kinh không thôi.
Bọn hắn không ngờ, ba người bên người Tiêu Phàm đều có lai lịch lớn như vậy, Diệp Thi Vũ không nói, thực lực ca ca nàng đã chấn nhiếp tất cả tu sĩ ở Đại Yến.
Lăng Phong nếu như thực sự là người nhà họ Lăng, đó cũng là một con quái vật khổng lồ.
Về phần Đại Ly Đế Triều, đây chính là quái vật nắm quyền sinh sát Đại Yên Vương Triêu bọn hắn, chỉ cần cho Tuyết Nguyệt Hoàng Triều một đạo mệnh lệnh, Đại Yến Vương Triều tùy thời đều có thể biến mất ở trên Chiến Hồn Đại Lục.
- Lạc Vũ, truyền ý chỉ của ta!
Đột nhiên, thần sắc Yến Vương nghiêm lại, nói:
- Phong Tiêu Phàm là Đại Yến Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, phong hào U Vương, thống ngự Đại Yến Ngự Lâm Quân, nơi U Vương đến như đích thân bản vương đến.
- Nhất Tự Tịnh Kiên Vương? Thống ngự Ngự Lâm Quân?
Con ngươi Vân Lạc Tuyết co rụt lại, thần sắc tràn ngập vẻ khó tin.
Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, đây chính là vị trí ngồi ngang hàng với phụ vương a, hơn nữa còn thống ngự Ngự Lâm Quân, nếu như Tiêu Phàm muốn tạo phản thì há chẳn phải dễ như trở bàn tay?
- Vâng, thưa phụ vương!
Vân Lạc Vũ cũng hơi chấn kinh, hắn không ngờ khí phách của phụ vương còn lớn hơn cả hắn.
Vân Lạc Vũ trầm tư một chút, rất nhanh liền minh bạch ý tứ Yến Vương, nếu như Tiêu Phàm thật muốn đối phó Vân gia, không cần Ngự Lâm Quân, chỉ cần Đại Ly Đế Triều nói một câu thì Đại Yên liền phải hôi phi yên diệt.
Phong Tiêu Phàm làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, lấy phẩm chất trọng tình trọng nghĩa của Tiêu Phàm, hắn sẽ không tạo phản, cho dù Tiêu Phàm tạo phản cũng sẽ bị người đời khin thường phỉ nhổ.
Dù sao, Đại Yến đối với hắn có ân, hắn lại lấy oán báo ân, như thế cho dù bách tính cả Đại Yên Vương Triều cũng không lưu được hắn.
- Lạc Vũ, chờ đã.
Khi Vân Lạc Vũ quay người chuẩn bị rời đi, Yến Vương lại đột nhiên kêu lên: - Vẫn là Bản Vương tự mình đi đi, nếu muốn làm, vậy phải làm cho trót.
Cùng ngày, tin tức Đại Yên phong Tiêu Phàm làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương truyền khắp Yến Thành, tất cả mọi người chấn kinh không thôi, vương thất chẳng những không trách cứ Tiêu Phàm, ngược lại phong Tiêu Phàm là vương, cùng Yến Vương ngồi ngang hàng.
Trong lúc nhất thời, Lý gia và Triệu gia cũng không bình tĩnh, đều nhao nhao tiến về Thần Phong Học Viện.