TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thượng Sát Thần
Chương 217: Phỏng Đoán Của Tiêu Phàm

Đám người Đại Yến Vương Triều tức giận vô cùng, tại thời điểm then chốt này, Hàn Lỗi lại bỏ chạy giữa chừng.

Thực sự là bởi vì bụng không thoải mái sao? Tất nhiên không phải, Hàn Lỗi chỉ kiếm cớ mà thôi, hắn không muốn tham chiến, hoặc là tham sống sợ chết.

Dưới ánh mắt mọi người, Hàn Lỗi ôm bụng rời đi, biến mất trong đám người.

- Tên hỗn đản, xem ra lần trước Ôn Nhã nhìn thấy hắn qua lại với người Kiếm Vương Triều là thật, tất cả những thứ này đều là âm mưa của Kiếm Vương Triều. Khiến cho Đại Yến ta khó xử không nói, còn muốn đưa chúng ta vào chỗ chết.

- Sớm biết rõ tên hỗn đản này có vấn đề, ta liền một đao giết hắn, ở nơi này mất mặt xấu hổ không nói, còn hại chúng ta!

- Hiện tại làm sao đây, ít đi một người, với thực lực sáu người chúng ta rất khó là đối thủ của bọn họ.

Mấy người Vân Lạc Vũ vô cùng phẫn nộ, thần sắc Khúc Huyền và Ô lão trước đám người cũng lạnh lẽo. Chiến Vương Học Viện vinh quang là thế, nhưng là các tiền bối dùng vô số máu tươi cùng sinh mệnh đổi lấy, làm sao có thể nhường cho người khác?

- Ô lão, làm sao bây giờ?

Khúc Huyền hít sâu một hơi, hắn biết sáu người đối chiến bảy người, kết cục cuối cùng đã định trước, thất bại cũng không đáng sợ, đáng sợ là bọn Vân Lạc Vũ mất đi tính mạng.

Lão giả hắc bào Ô lão cũng cau mày một cái, sự tình cũng không diễn tiến như trong tưởng tượng.

- Thế nào, Đại Yến Vương Triều các ngươi không dám lên trận sao? Không dám lên, cũng đừng ở đó mất mặt xấu hổ, chúng ta còn phải chờ trận đấu kế tiếp.

- Không sợ chết liền lên chiến một trận, yên tâm, chúng ta cam đoan không giết chết các ngươi, nhiều nhất khiến các ngươi gãy tay gãy chân mà thôi.

- Ha ha, đám rùa đen rụt đầu, Đại Yến Vương Triều đều là rùa đen rụt đầu!

Trên mặt sông truyền đến một loạt thanh âm trào phúng nói, chính là đội vòng thứ hai đối chiến cùng Đại Yến Vương Triều, mấy người vô cùng phách lối, căn bản không để Đại Yến vào mắt.

- Cái miệng xàm ngôn, thường thường chết sớm!

Đột nhiên, một tiếng cười lạnh vang lên, chỉ thấy một thân ảnh khôi ngô từ trên Ánh Tuyết Lâu nhảy xuống, chậm rãi hướng về đội ngũ kia đi đến.

Nhìn thấy thân ảnh kia, con ngươi người đối diện bỗng nhiên co rụt lại, người tới không ai khác, chính là Bàn Tử, bọn hắn trước đó cũng biết qua sự hung mãnh của Bàn Tử.

Đến Hoàng Thành Thập Tú Trần Phong cũng bị Bàn Tử đánh bại, huống chi bọn hắn.

Nhìn thấy Bàn Tử đi lên, trên mặt đám người Vân Lạc Vũ vui vẻ, không chút do dự hướng hết về Bàn Tử, lòng tin tăng nhiều, vẻ chán chường hoàn toàn biến mất không còn một mảnh.

- Ngươi là người Đại Yến?

Một chàng thanh niên mở miệng, trong mắt tràn ngập vẻ kiêng dè.

- Thật trăm phần trăm, yên tâm, ta sẽ không giết chết các ngươi, nhiều nhất khiến các ngươi gãy tay gãy chân mà thôi.

Bàn Tử nhe răng cười một tiếng, trả lại nguyên lời của bọn hắn.

- Hừ, hỗn chiến không như chiến đấu cá nhân, đến lúc đó người chết khả năng là ngươi!

Thanh niên cười lạnh nói, nhưng trên mặt hắn lại không có bao nhiêu phần thắng.

- Vậy thì thử xem.

Bàn Tử toàn thân chấn động, một cỗ Hồn Lực cuồng bá lay động hướng về mặt đất chỗ bảy người phóng đi. Trong chớp mắt, bảy người đối diện cảm nhận được một cỗ áp lực mạnh mẽ.

- Giết!

Đội ngũ hai đại Vương Triều đồng thời gầm thét, dốc hết toàn lực chém giết vào cùng một chỗ, vốn chỉ là Học Viện Thi Đấu, nhưng hiện tại đã trở thành như đại chiến sinh tử.

Mấy người đại biểu Vân Lạc Vũ không phải chỉ là Chiến Vương Học Viện, còn đại biểu cho Đại Yến Vương Triều.

Bên trên Ánh Tuyết Lâu, Tiêu Phàm híp hai mắt, có Bàn Tử gia nhập, vòng thứ hai thắng lợi hẳn không phải vấn đề lớn. Nhưng hắn biết, thắng bại cũng không phải là quan trọng nhất.

Hắn luôn cảm giác đội ngũ Đại Yến Vương Triều như bị người điều khiển, hoặc có lẽ, Hàn Lỗi rời đi cũng không phải ngẫu nhiên, mà sớm đã bị người sắp đặt.

Vòng thứ nhất Ôn Nhã thụ thương, vòng thứ hai Hàn Lỗi rời đi, Đại Yến Vương Triều căn bản chỉ có tám người, bây giờ chỉ còn sáu, cho dù may mắn tiến vào vòng thứ ba, khẳng định cũng không có bảy người.

Đột nhiên con ngươi Tiêu Phàm co rụt lại, thầm nghĩ trong lòng:

- Không phải là có người cố ý để ta cùng Lão Nhị ra tay chứ?

Nghĩ vậy, con ngươi Tiêu Phàm bỗng nhiên chuyển hướng Tuyết Ngọc Long, có thể điều khiển đội ngũ Vương Triều, hơn nữa còn biết tính toán hắn, toàn bộ Tuyết Nguyệt Hoàng Thành này đoán chừng cũng chỉ có Tuyết Ngọc Long.

Quả nhiên, đúng lúc hắn quay đầu nhìn lại, con ngươi lạnh lùng của Tuyết Ngọc Long cũng quét tới, trên mặt lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

- Cho dù để cho ta cùng Lão Nhị xuất thủ, thì tính làm sao? Trừ phi cường giả Chiến Vương xuất thủ, những người khác căn bản không uy hiếp được tính mệnh ta và Lão Nhị.

Trong lòng Tiêu Phàm cười lạnh.

Hắn rốt cục cũng hiểu, trước đó Bách Lý Văn Phong, Bách Lý Cuồng Phong gây phiền phức cho hắn, không chỉ vì hành động theo cảm tính, cũng không phải vì là Hung Đao Đồ Lục, mà là khiến ta hao phí Hồn Lực của mình.

Không thể không nói, Tiêu Phàm cũng bị Tuyết Ngọc Long liên hoàn sắp xếp doạ đến chấn kinh rồi. Chỉ với tâm cơ của Tuyết Ngọc Long, Tuyết Ngọc Hiên còn xa mới có thể sánh.

Ánh mắt tất cả đám người đều rơi ở sáu chi đội ngũ trên mặt băng, Kiếm Vương triều vô cùng cường đại, vẻn vẹn thời gian hai mươi mấy nhịp thở liền thắng, thỉnh thoảng hướng Tiêu Phàm quăng tới ánh mắt khiêu khích.

Thời gian nửa nén hương, đội ngũ Kỳ Vương Triều tiến cấp, cùng lúc, đội ngũ Đại Yến Vương Triều cũng đến bước khẩn thiết nhất.

Vân Lạc Vũ, Khúc Lân, Triệu Vô Bệnh ba người nhao nhao thi triển Chiến Hồn của bản thân. Thất Phẩm Chiến Hồn lấp lóe, khiến người ở đây giật mình, cho dù là tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, Thất Phẩm Chiến Hồn cũng là Chiến Hồn cao cấp nhất.

Bàn Tử mạnh mẽ đâm tới, một quyền đánh bay tu sĩ Chiến Tông cảnh hậu kỳ kia, đặt vững cho một trận chiến thắng lợi. Ngay tại lúc đó, đối diện còn ba người đang đứng tất cả đều bị mấy người Vân Lạc Vũ đánh bay.

Vân Lạc Tuyết, Lý Tuyết Y cùng Hạ Lôi bản thân ba người bị trọng thương, nằm trên mặt đất cơ hồ không có lực đánh trận kế, nhưng trên mặt ba người rốt cục cũng lộ ra nụ cười.

- Phốc!

Cũng đúng lúc này, người đối diện vốn dĩ đã nằm xuống đột nhiên một kiếm đâm về Lý Tuyết Y, ngay lúc đó, một đạo thân ảnh lấp lóe ra, cản sau lưng Lý Tuyết Y.

- Tự tìm cái chết!

Vân Lạc Vũ biến sắc, một kiếm chém ra, trực tiếp xé nát người xuất thủ kia, lập tức vội vàng ôm thân ảnh ngã xuống, cả kinh kêu lên:

- Lạc Tuyết, Lạc Tuyết!

Không sai, vì Lý Tuyết Y ngăn cản một kiếm kia chính là Vân Lạc Tuyết. Lúc Lý Tuyết Y nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Vân Lạc Tuyết, không khỏi ngây dại ra.

- Vì cái gì?

Hồi lâu, Lý Tuyết Y run giọng nói, nàng hoàn toàn không nghĩ tới, lại là Vân Lạc Tuyết cứu bản thân, cho tới nay, Vân Lạc Tuyết không phải muốn mình chết sao?

- Lý Tử An vì ta mà chết, hiện tại cứu ngươi một mạng, ta cùng Lý gia ngươi thanh toán ân oán xong.

Vân Lạc Tuyết buồn bã cười một tiếng, trải qua một chút sự tình lần trước, Vân Lạc Tuyết tựa như đã thay đổi hoàn toàn.

- Lạc Tuyết, đừng nói chuyện.

Vân Lạc Vũ rút ra trường kiếm kia, vội vàng dùng Hồn Lực áp chế ngực, sau đó lại lấy ra kim sang dịch trút vào trong miệng Vân Lạc Tuyết.

- Chỉ thiếu một chút nữa là xuyên qua trái tim, vẫn may chưa nguy hiểm đến tính mạng.

Khúc Lân trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, lập tức quay người nhìn về phía sáu người đối diện:

- Trước đó tha các ngươi một mạng, lại còn dám đánh lén, vậy cũng không cần thiết giữ lại các ngươi!

- Giết!

Trong mắt Triệu Vô Bệnh tinh quang lóe lên, chiến ý tăng vọt, sát khí bàng bạc, Thất Phẩm Chiến Hồn Liệt Thiên Nha điên cuồng gào thét.

Bàn Tử cũng gần như đồng thời xuất thủ, nghiền ép sáu người bị thương đối diện, hoàn toàn chiếm thượng phong.

Vẻn vẹn chút thời gian, sáu người đối diện liền bị chém giết hầu như không còn. Một màn này, toàn trường nhìn phát lạnh, bọn hắn lúc này mới phát hiện, Đại Yến Vương Triều cũng không phải là yếu ớt như tưởng tượng.

Lúc Tiêu Phàm liếc nhìn Tuyết Ngọc Long, lại phát hiện, thần sắc Tuyết Ngọc Long vô cùng bình tĩnh, tựa như âm mưu đã đạt được.

MềuSiuBự - VạnYênChiSào -

Đọc truyện chữ Full